[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 194: Đồ lừa đảo
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 194: Đồ lừa đảo
Ở bệnh viện gần nửa tháng, đến lần thứ mười mấy mà Lương Quyến than phiền mùi thuốc khử trùng khó chịu, Quan Lai cuối cùng mới miễn cưỡng làm thủ tục xuất viện cho cô.
Nhà ở Cảng Châu rất khó tìm, cầu thì nhiều mà cung chẳng bao nhiêu. Còn giá cả, nói là tấc đất tấc vàng cũng không quá lời.
Theo lý thì, Lương Quyến đến Cảng Châu, hẳn nên ở nhờ chỗ chị họ Thôi Dĩ Hoan, nhưng giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cả ngày yếu ớt mỏi mệt, không muốn rầm rộ kinh động đến người nhà, khiến họ lo lắng.
Huống hồ, thân thể đầy bệnh tật thế này, biết giải thích làm sao?
Dù đã chia tay, Lương Quyến cũng không muốn nói nửa lời không hay về Lục Hạc Nam. Giả vờ như chẳng có chuyện gì, chẳng qua là cố gắng chứng minh trong mối tình ấy, cả hai bên đều không phụ lòng nhau.
Quan Lai dĩ nhiên hiểu những điều mà Lương Quyến chưa từng nói ra, vì vậy từ đầu đến cuối không hề đề cập chuyện ấy, chỉ lặng lẽ để mắt tới nguồn nhà ở Cảng Châu.
Lương Quyến không hiểu Quan Lai đào đâu ra bản lĩnh lớn đến thế, mà có thể trong ba ngày trước khi xuất viện, tìm được cho cô một nơi ở yên tĩnh thanh nhã, vừa thoải mái lại an toàn.
Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, vừa nhìn đã biết được người ta cẩn thận dọn dẹp. Phong cách trang trí giản dị mà không mất phần tinh tế.
Có lẽ vì biết người đến đây tạm trú là một cô gái đang tĩnh dưỡng, nên trong bình hoa trên tủ âm tường còn cắm một đóa bách hợp nụ vừa mới chớm.
Quan Lai giấu nhẹm sự hài lòng trong lòng, ngồi bên mép giường, cúi đầu, vừa nghiêm túc gấp quần áo giúp Lương Quyến, vừa không để lộ sắc mặt mà dò hỏi: “Cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Quyết định không về Kinh Châu với mình sao?”
“Về đó làm gì?” Lương Quyến tựa nghiêng vào khung cửa sổ sát đất, không trả lời mà hỏi lại.
“Cậu ở Cảng Châu, người quen chẳng có, đến một người bạn tin được cũng không. Để cậu ở lại một mình, mình không yên tâm.” Quan Lai nói ra điều đó như lẽ đương nhiên.
Sự chú ý của Lương Quyến hoàn toàn bị người đàn ông dưới lầu thu hút, cô vén rèm, hờ hững nói: “Vậy cậu ở lại với mình đi?”
“Cũng không phải không được!” Quan Lai ngừng tay, như thể đang thật sự suy tính chuyện đó: “Mình có thể xin điều chuyển từ tổng bộ, chuyển về Cảng Châu làm việc, như thế hai ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau…”
Quan Lai nói rất có lý có lẽ, Lương Quyến hoàn hồn, hất cằm về phía dưới lầu, ý cười mờ ám: “Thôi đi, mình sợ người ta không nỡ rời cậu.”
Tháng Chạp ở Cảng Châu, dù đã bước vào mùa đông trên danh nghĩa, nhưng ban ngày nắng vẫn chan hòa, tiết trời chẳng khác gì cuối hạ đầu thu. Cành cây đung đưa theo gió, ánh sáng đọng thành từng mảng lấp lánh rơi trên mặt đường lát sỏi.
Người đàn ông khoanh tay, tựa vào xe, dáng vẻ vô cùng chán chường.
Không trách Lương Quyến chỉ mất ba giây đã nhận ra anh ta, chỉ trách vòng tròn ở Kinh Châu quá nhỏ. Khi cô còn đang yêu Lục Hạc Nam, từng may mắn được gặp mặt người này một lần — thái tử nhà họ Thẩm, giám đốc điều hành hiện tại của Royce, Thẩm Hoài Tự.