[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 193: Em yêu anh, đến chết không thay lòng
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 193: Em yêu anh, đến chết không thay lòng
Chu Di Đường nằm rạp bên khe cửa, lặng lẽ nhìn thật lâu. Bé không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng Lương Quyến đang gục trên bàn sách, đối diện cuốn sổ tay cũ kỹ giấy đã ố vàng, vừa cười vừa khóc.
Bé không dám quấy rầy Lương Quyến, chỉ khi thấy bờ vai cô ấy dần ngừng run rẩy mới rón rén bước vào, trong tay ân cần cầm sẵn mấy tờ khăn giấy.
Lương Quyến đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khóc rất chuyên chú. Nghe thấy tiếng người, cô bất chợt khép vội cuốn sổ lại như bị hoảng hốt, lau qua loa khuôn mặt ướt đẫm, chỉ sợ để lộ điều gì đó.
“Đường Đường?” Cô quay đầu lại, thấy người đang đứng trong bóng tối nơi ngưỡng cửa là Chu Di Đường ngây thơ vô tư, Lương Quyến mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố gắng mỉm cười, vẫy tay gọi: “Đường Đường, cháu có thể giúp dì tìm vài tờ giấy viết thư, nhưng phải thật lặng lẽ, được không?”
“Lặng lẽ ạ?” Chu Di Đường tinh nghịch chớp mắt, nắm trúng trọng điểm ngay.
“Đúng, lặng lẽ. Ngoài dì và cháu ra, đừng để ai biết cả.” Lương Quyến gật đầu, xoa xoa mái tóc tơ mềm mại của cô bé, giọng nói dịu dàng như gió xuân.
“Xem như là bí mật giữa dì và Đường Đường, được không?”
Ở lứa tuổi này, những bí mật “chỉ mình cháu biết, chỉ mình dì hay” luôn mang lại một cảm giác ngưỡng mộ tự nhiên. Mắt Chu Di Đường bỗng sáng lên, không cần suy nghĩ gì liền gật đầu ngay.
“Cần loại giấy viết thư như thế nào ạ?” Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, bàn tay trắng nhỏ xíu khua trong không khí, đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Lương Quyến như đang dâng hiến một món bảo vật.
“Dì ơi, cháu có rất nhiều loại giấy viết thư đẹp lắm. Dì muốn loại nào?”
Lương Quyến mỉm cười dịu dàng, trả lời dứt khoát: “Dì muốn loại đẹp nhất.”
“Gửi anh Lục năm hai mươi tám tuổi,
Thấy chữ như thấy người, mong anh bình an.
Dù chúng ta đã sớm vượt qua cái tuổi tin vào cổ tích, dù em biết rõ nhân gian này thường khiến người ta sống lay lắt, và rằng không có hành lang thời gian nào cho ta quay về, nhưng ngay giây phút cầm bút, em lại bất giác nghĩ đến anh ở tuổi hai mươi tám, vì vậy em cứ để mặc con tim dẫn lối, buông bút như thế.
Dẫu rằng em chưa từng thấy anh năm hai mươi tám tuổi trông như thế nào.
Nhưng vậy thì sao? Hãy cứ giả như thời gian có thể quay lại, hãy cứ giả như tháng năm có thể ngoảnh đầu, hãy cứ giả như anh của tuổi hai mươi tám thật sự có thể đọc được bức thư này – bức thư đến trễ nhiều năm.
Xin anh thứ lỗi cho sự ngây thơ của em, cũng xin anh tha thứ cho một khoảnh khắc mơ mộng không biết lượng sức mình.
Ngay lúc này đây, người đang viết thư cho anh chỉ còn vài tháng nữa là bước sang tuổi ba mươi tư. Đứng trong dòng chảy thời gian vùn vụt, tính từ khi lần đầu gặp anh năm hai mươi tuổi, đã là mười bốn năm tròn.
Đời người có được mấy lần mười bốn năm?
Em không còn trẻ nữa. Việc tìm thấy vài sợi tóc bạc lạc lõng giữa mái tóc đen đã không còn xa lạ, nơi khóe mắt cũng xuất hiện vài nếp nhăn mảnh. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái đã đeo gần sáu năm – sáu năm không hề tháo xuống, không để rời khỏi em dù chỉ một giây. Có lẽ vì đeo quá lâu, trên ngón tay đã để lại dấu vết nhạt nhòa.