[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 192: Xin em hãy dành ra một chút thời gian nhớ đến anh
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 192: Xin em hãy dành ra một chút thời gian nhớ đến anh
Ngày 27 tháng Một năm đó, tức là ngày cuối cùng trước Tết âm lịch, Lương Quyến và Lục Hạc Nam chính thức dọn khỏi biệt thự số một – nơi chất chứa đầy dấu vết quá khứ – để chuyển đến biệt thự Tây Sơn rộng rãi hơn, trở thành hàng xóm của Lục Nhạn Nam và Lục Sâm.
Lục Nhạn Nam đứng nghiêng bên cửa sổ sát đất của phòng khách tầng hai, tay cầm chén trà nóng, nhìn ra cảnh người xe tấp nập bên ngoài mà không nhịn được than phiền: “Sớm đã bảo hai đứa dọn qua đây, vậy mà ai cũng cứng đầu, cứ lần lữa mãi đến tận hôm nay mới chịu chuyển.”
Từ vị trí của Lục Nhạn Nam nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể thấy rõ dòng xe nườm nượp nơi đầu phố.
Lương Quyến khẽ mỉm cười, đưa mắt theo ánh nhìn của cô ấy, trong đám thợ chuyển nhà, cô thấy Lục Hạc Nam tự mình khiêng một thùng giấy với vẻ mặt cẩn trọng.
Không ai quen thuộc với chiếc thùng giấy ấy hơn Lương Quyến, vì chính tay cô đã đóng gói. Bên trong là tất cả những chiếc cúp và giấy chứng nhận đạo diễn xuất sắc mà cô luôn coi như bảo vật.
Lương Quyến lặng lẽ nhìn một lúc, rồi theo thói quen cúi đầu xoa nhẹ cái bụng ngày một tròn trịa, giọng nói dịu dàng: “Nếu không phải vì hai nhóc con này, e là Lục Hạc Nam còn chẳng quyết được việc chuyển nhà.”
Biệt thự số một với họ mà nói chứa đựng quá nhiều ký ức. Nếu không vì sợ sau này hai đứa trẻ sinh ra sẽ quậy phá quá mức, thật ra Lương Quyến cũng chẳng muốn dọn đi.
Lục Nhạn Nam nhướng mày trêu ghẹo: “Luyến tiếc thế cơ à, không nỡ chia tay cuộc sống hai người?”
“Vậy chị với anh rể cuối tuần nào cũng gửi Đường Đường với Tiểu Bảo cho ba mẹ, rồi lén lái xe sang thành phố bên cạnh, không phải cũng vì muốn sống lại chút cuộc sống hai người sao?” Lương Quyến chớp nhẹ mắt, dáng vẻ hiểu rõ mà không nói toạc ra.
Lục Nhạn Nam lập tức đỏ mặt, làm bộ nghiêm trang ho khẽ mấy tiếng, đổi chủ đề: “Hay là em ngủ tạm ở phòng chị một lát đi, đợi mọi người đến đầy đủ rồi chị gọi.”
Ngày mai là giao thừa. Theo truyền thống vài năm gần đây, đêm trước Tết, những người bạn từ nhỏ đã sớm lập gia đình luôn lấy cớ mừng năm mới để tụ họp. Năm ngoái là ở nhà Mạc Quyên và Nhâm Thời Ninh, năm nay đến lượt Lục Nhạn Nam và Chu Ngạn làm chủ nhà.
Cửa phòng khép lại, cách biệt mọi tiếng ồn bên ngoài, ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ cũng bị rèm che phủ kỹ càng. Lương Quyến cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, an tâm nhắm mắt lại.
Có lẽ do bản tính phụ nữ mang thai dễ lo nghĩ, cô thật sự không ngủ được yên giấc.
Trước khoảnh khắc như nghẹt thở đến ngất đi, bản năng sinh tồn khiến Lương Quyến đột ngột mở mắt. Đôi đồng tử đen láy vô hồn trừng trừng nhìn chằm chằm lên trần nhà, không chớp lấy một cái. Ngực phập phồng dữ dội, cô thở dốc từng hơi, đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt lấy mép chăn không chịu buông.
Không biết từ lúc nào, Chu Di Đường và Chu Di Chi đã lén vào phòng, đang ngồi dưới mép giường, mượn chút ánh sáng lẻn qua khe rèm để lặng lẽ chơi lắp ghép.