[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 191: Dùng năm năm xa cách, để đổi lấy trọn đời bên nhau
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 191: Dùng năm năm xa cách, để đổi lấy trọn đời bên nhau
Có lẽ vì tiết thu ở Kinh Châu ngày một đậm, xuân buồn thu mỏi, nên trong thời kỳ mang thai, Lương Quyến cũng trở nên ngày càng hay buồn ngủ. Đồng Hân Nhiên lo cho tình trạng sức khỏe của cô, đã thay cô từ chối mấy hợp đồng công việc đang thương thảo.
Sau khi Tống Nhược Cẩm và Lê Bình biết tin Lương Quyến mang thai, họ càng muốn đón cô về biệt thự Gia Sơn để dưỡng thai. Nhưng Lục Hạc Nam sợ cô không thoải mái, chỉ dùng mấy lời ngắn gọn đã khéo léo từ chối.
Ngày cuối cùng của tháng, khi Lục Hạc Nam kết thúc công vụ trở về thì trời vừa sập tối.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự, chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, mờ nhạt.
Không gặp được người mình muốn gặp ngay khi vừa đẩy cửa bước vào, lòng anh bỗng sinh ra một nỗi bứt rứt khó hiểu.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Lục Hạc Nam kéo lỏng cà vạt, tiện tay ném áo khoác lên sofa, bước chân vội vã đi qua phòng ăn, đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy chiếc chăn mỏng hơi nhô lên, Lương Quyến nằm nghiêng quay lưng lại phía cửa, ngủ rất bình yên.
Có lẽ hôm nay cô đã mơ một giấc mơ đẹp, đến mức trong mơ cũng vô thức mỉm cười. Lục Hạc Nam thở dài một hơi, sống lưng thẳng tắp cuối cùng cũng buông lỏng, tựa người vào khung cửa, trái tim gần đây ngày càng khó kiểm soát cũng nhờ hơi thở đều đặn của cô mà tạm thời an ổn lại.
Phòng tối, ánh trăng trốn sau tầng mây, thế giới yên tĩnh như thể chỉ còn lại hai người họ nương tựa vào nhau mà sống.
Trong không gian lặng thinh không ánh sáng ấy, ánh mắt Lục Hạc Nam không rời khỏi người Lương Quyến.
Anh nhìn không chớp mắt, đến cả hơi thở cũng theo bản năng mà nhẹ đi. Vì quá chuyên chú, nên mãi đến khi chân giẫm lên mấy tờ giấy tuyên thành, âm thanh ma sát nhẹ truyền tới tai, anh mới giật mình để ý dưới chân có gì.
Lục Hạc Nam cúi xuống, nhặt từng tờ giấy rơi vãi đầy đất, trải phẳng lên bàn viết, mượn ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ để nhìn kỹ.
Trong từ điển, hễ là những chữ mang ý nghĩa đẹp đẽ, gần như đều được Lương Quyến cẩn thận chọn ra, phối với chữ “Thời”, để lại vài cái tên hay và ưa thích, làm phương án dự bị cho tên bé trai.
“Tích Thời” có vẻ là cái tên cuối cùng được cô chọn. Có thể vì chưa hoàn toàn hài lòng, nên khi hạ bút có phần do dự, nét chữ không dứt khoát.
Lục Hạc Nam cầm bút lông trên giá lên, chấm mực, nhìn chằm chằm hai chữ “Tích Thời” mà ngẫm nghĩ vài giây, trong lòng đã có quyết định, vừa định cúi xuống viết, thì sau lưng bỗng vang lên tiếng động sột soạt.
Anh ngẩng đầu, thì ra là Lương Quyến trở mình kéo chăn. Nhưng ngay sau đó, như thể có linh cảm, cô từ từ mở mắt, ánh mắt chạm vào anh.
“Anh về rồi à? Sao không gọi em dậy?” Giọng cô còn ngái ngủ, Lương Quyến vẫn có chút ngơ ngác, nhưng khi thấy anh, giọng nói bất giác trở nên mềm mại, nũng nịu.
Lục Hạc Nam lập tức đặt bút xuống, đi đến ngồi cạnh giường: “Thấy em ngủ say quá, không nỡ gọi.”
“Gần đây không hiểu sao em cứ buồn ngủ mãi.” Lương Quyến ngại ngùng bĩu môi, dang tay làm nũng muốn anh bế dậy.