[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 190: Khi ấy tuyết tan, hoa nở, là đầu xuân, cỏ mọc oanh bay
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 190: Khi ấy tuyết tan, hoa nở, là đầu xuân, cỏ mọc oanh bay
Lời của Chu Di Chi vừa dứt, không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt. Mấy người lớn trong nhà đồng loạt biến sắc.
Lục Hạc Nam là người đầu tiên gạt bỏ vẻ mặt hờ hững. Anh đứng dậy, không nói không rằng bế Chu Di Chi ra khỏi chỗ Lương Quyến, đặt cậu bé xuống đất, rồi từng chữ một gọi tên đầy đủ của cậu: “Chu Di Chi, phải chăng mọi người trong nhà đều quá nuông chiều cháu, khiến cháu không biết trời cao đất dày, dám tùy tiện buông lời bừa bãi?”
Vốn quen làm người chú dịu dàng, đây là lần đầu tiên anh nghiêm khắc trách mắng đứa cháu nghịch ngợm này.
“Em bé còn nhỏ như vậy, hiểu gì đâu, chỉ nói bậy vài câu thôi mà, anh lớn tiếng làm gì thế?” Tưởng Chiêu Ninh đang mang thai, trái tim ngập tràn tình mẫu tử, nhịn không được nữa liền lên tiếng.
Cô đẩy Lục Hạc Nam ra, cúi người ôm lấy Chu Di Chi, an ủi giọng dịu dàng: “Tiểu Bảo, chú chỉ đang đùa với cháu thôi, chúng ta đừng giận chus nữa nhé?”
“Cháu…” Chu Di Chi oan ức, môi dẩu ra, nước mắt lăn dài trên má, trông thật đáng thương, “Cháu không nói dối, trong bụng dì Quyến Quyến thật sự có em bé rồi.”
Nụ cười trên môi Lương Quyến vẫn nhạt, từ vui mừng dần chuyển thành chua chát. Cô lặng lẽ quan sát tất cả, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lục Hạc Nam, nhưng không thể bắt gặp ánh mắt anh.
Anh đang tránh né cô.
Lương Quyến nhận ra, anh không vui, anh không mong đợi đứa bé, hay nói cách khác, anh không hoan nghênh sự xuất hiện của đứa trẻ.
Trái tim chìm xuống vực sâu, Lương Quyến không khỏi nghi ngờ liệu hai năm nỗ lực của mình có đúng đắn hay không.
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài đến tối mới kết thúc. Lương Quyến và Lục Hạc Nam mỗi người một tâm sự, lần lượt tiễn mọi người xuống lầu.
Lục Hạc Nam và Chu Ngạn dẫn hai đứa trẻ đi phía trước. Lương Quyến khoác tay Lục Nhạn Nam và Tưởng Chiêu Ninh chậm rãi theo sau.
Tính trẻ con của Chu Di Chi khiến tâm trạng thay đổi nhanh chóng. Lúc ăn cơm còn giận dỗi Lục Hạc Nam, giờ phút chia tay lại nước mắt ngắn dài, níu áo anh hỏi khi nào mới được chơi ghép hình cùng.
Cảnh “chú cháu tình thâm” này khiến người cha ruột như Chu Ngạn cảm thấy chua xót. Anh ôm chặt Chu Di Đường đang ngủ say trong lòng, tự an ủi: Con trai quả thật không đáng tin, chỉ có con gái mới dịu dàng, luôn hướng về cha, ấm áp hơn.
“Coi như em nuôi hộ con trai anh rồi.” Chu Ngạn quay mặt đi, than thở với giọng chua chát.
Lục Hạc Nam xoa đầu Chu Di Chi, cười nhẹ: “Vậy anh cứ để Tiểu Bảo ở lại nhà em, em tự nuôi, không phiền anh phải bận tâm.”
“Em đừng có mơ!” Chu Ngạn trừng mắt nhìn Lục Hạc Nam, giọng nói không tự chủ cao lên, đến khi Chu Di Đường cựa quậy trong lòng mới lại hạ giọng.
“Thằng nhóc này là vợ anh đau đớn suốt một ngày một đêm mới sinh ra, làm sao để em hưởng lợi?”
Năm Lục Nhạn Nam sinh Chu Di Chi, cô ba mươi tư tuổi, thuộc nhóm sản phụ lớn tuổi. Ngày lâm bồn cũng không thuận lợi như lần sinh Chu Di Đường ba năm trước.