[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 19: Trái tim còn chưa kịp nguôi ngoai
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 19: Trái tim còn chưa kịp nguôi ngoai
Khoác chiếc áo vest rộng thùng thình của Lục Hạc Nam, Lương Quyến nhẹ nhàng chạy băng qua khuôn viên trường Hoa Thanh. Mặc cho gió lạnh sáng sớm có thổi mạnh đến mấy, cũng không thể cuốn đi nỗi lòng đang âm ỉ trong tim cô gái nhỏ.
Câu “còn gặp lại” của Lục Hạc Nam rốt cuộc là có ý gì? Bao giờ thì mới gặp lại? Mới chia tay chưa được bao lâu, Lương Quyến đã bắt đầu mong chờ lần tái ngộ tiếp theo.
Khi quay về ký túc xá, Quan Lai và Hứa Tư Yên vẫn chưa thức. Lương Quyến đứng ở cửa điều chỉnh nhịp thở, rồi mới nhẹ nhàng bước vào. Đợi đến khi treo áo của Lục Hạc Nam lên cẩn thận, vuốt phẳng từng nếp nhăn trên đó, cô mới leo lại lên giường.
Trái tim còn chưa kịp nguôi ngoai, đã bị cơn buồn ngủ kéo vào giấc mộng sâu.
Trong khi cô vẫn còn đang say giấc, thì Lục Hạc Nam – người cả đêm chưa chợp mắt – đã đáp chuyến bay sớm nhất đến Kinh Châu. Điều khiến anh bất ngờ là người đến đón lại chính là Lục Sâm, lẽ ra đang ở Giang Châu.
Trái ngược với vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Lục Hạc Nam, Lục Sâm thì thản nhiên và dứt khoát nhận lấy túi xách trong tay anh, đặt vào cốp xe.
“Nhìn thấy anh mà ngạc nhiên đến vậy à?” Lục Sâm nhướng mày hỏi.
Lục Hạc Nam khẽ hắng giọng, giọng nói không giấu được sự vui mừng: “Cũng đâu phải lễ Tết gì, sao anh lại về đây?”
Lục Sâm không vội trả lời, lên xe, thắt dây an toàn rồi nổ máy.
Chờ đến khi xe hòa vào dòng người trên đường, thấy vẻ thắc mắc của Lục Hạc Nam vẫn chưa tan, Lục Sâm mới “nhân từ” hé lộ: “Không chỉ mình anh về đâu, cả Nhạn Nam cũng về rồi.”
Lục Nhạn Nam là chị cả trong đám con cháu nhà họ Lục, con gái duy nhất của Lục Đình Bách – người con thứ hai trong nhà, và cũng là người được mặc định sẽ kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lục trong tương lai.
Lục Sâm chỉ nhỏ hơn Lục Nhạn Nam có bốn tháng, hai người gần như bằng tuổi, từ tiểu học đến đại học đều học chung trường, cùng khóa. Thế nên dù là trong những dịp trang trọng hay ngoài đời thường, Lục Sâm rất hiếm khi gọi cô là “chị”, mà chỉ gọi thẳng tên.
“Hiếm có thật đấy, hai người cũng biết đường mà quay về à?” Lục Hạc Nam mắt díp lại vì buồn ngủ, nhưng miệng vẫn không quên mỉa mai một câu.
Anh hạ cửa kính xe, tay đặt lên rìa cửa sổ gõ nhịp vô định, nhắm mắt dưỡng thần: “Nhưng em không có sức mà đi lang thang với hai người đâu, chở em về nhà số Một ngủ cái đã.”
“Cũng muốn để em về ngủ lắm.” Lục Sâm thở dài bất lực, anh cũng không phải không thấy ánh mắt đầy tơ máu của Lục Hạc Nam, “Nhưng anh đoán bây giờ mọi người chắc đang tập trung ở biệt thự Gia Sơn.”
Nhà số Một là chỗ ở riêng của Lục Hạc Nam sau khi tốt nghiệp Đại học, còn biệt thự Gia Sơn là nhà cũ của gia tộc họ Lục, hiện nay là chỗ ở của Lục Duy và vợ chồng Lục Đình Tường.
Lục Hạc Nam mở bừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nói với em là sáng sớm gọi em về chỉ để tổ chức tiệc đón hai người.”