[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 181: Chẳng còn điều gì thật hơn lời hứa của anh với ba mẹ em cả
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 181: Chẳng còn điều gì thật hơn lời hứa của anh với ba mẹ em cả
Cuộc đời ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn, những ký ức có thể lưu lại trong đầu thực ra chẳng nhiều nhặn gì. Có người gọi những thước phim ấy là “đèn kéo quân” thoáng hiện khi cận kề cái chết, còn với Lương Quyến, cô lại thích gọi đó là những “phân cảnh quý giá nhất của đời người”.
Năm hai mươi tuổi bồng bột và không biết sợ, cô thẳng thắn hỏi Lục Hạc Nam có thích mình không, đổi lại là lời tỏ tình chân thành từng chữ một trong đêm tuyết rơi — đó là hồi mở đầu cho câu chuyện của bọn họ.
Năm hai mươi ba hoang mang không lối, đứng giữa ranh giới của non nớt và trưởng thành, vào đêm trước cuộc chia ly đã có dự cảm từ trước, cô và anh quấn quýt không rời giữa trận bão tuyết, vậy mà chẳng thể cùng đợi ánh bình minh sau cơn tuyết rơi.
Năm hai mươi bảy bãi bể nương dâu, gần trong gang tấc mà như xa vạn dặm, khoảng cách chỉ vài bước là có thể chạm mắt, lại chẳng thể đưa tay ôm lấy nhau — cũng là lúc bọn họ gặp lại, vào cuối đông đầu xuân.
Năm hai mươi tám bụi lắng tro tàn, thương tích đầy mình, khi pháo hoa tàn lụi và tuyết rơi ngập trời, anh hứa với cô một đời một kiếp.
Lương Quyến đứng bên cạnh cha mình, chăm chú nhìn vào mắt Lục Hạc Nam đến quên cả thở, tim lại đập càng lúc càng nhanh. Từng chuyện từng hồi đếm lại, hình như câu chuyện của họ đều xảy ra vào mùa đông, đều có tuyết trắng làm bạn.
Nhưng lúc này, anh lại một mình đơn thương độc mã, chiến đấu trong một mối quan hệ không được chúc phúc. Trái tim Lương Quyến quặn thắt, cô khịt khịt mũi, không để tâm đến vẻ mặt ngày càng nặng nề của cha, nhón chân chạy nhanh nhào vào lòng Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam vòng tay ôm lấy eo cô, vững vàng đón lấy, mái tóc rối bời phất qua sống mũi anh mang theo hương thơm dịu dàng xoa dịu lòng người.
Chỉ mới xa nhau hơn chục tiếng đồng hồ mà cái ôm này lại chan chứa nỗi nhớ lâu ngày gặp lại.
Dù vậy, vẫn đang ở trước mắt cha mẹ của Lương Quyến, Lục Hạc Nam không dám có động tác quá thân mật, chỉ nhẹ nhàng vỗ hai cái vào lưng cô rồi đỡ cô đứng thẳng dậy thật quy củ.
Hành động vượt giới hạn duy nhất, có lẽ chính là giữa ánh mắt nghiêm nghị như sương mù của ông Lương, anh vẫn không do dự mà nắm lấy tay cô.
Anh muốn nắm tay cô, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, mãi mãi không buông.
Lương Quyến cảm nhận được bầu không khí căng như dây đàn, nhưng cô chỉ cúi đầu giả vờ không hay biết. Cô tựa cả người vào Lục Hạc Nam, tay còn lại ôm lấy cánh tay anh.
“Sao anh lại đến đây?” Giọng cô nghèn nghẹn, rất ngoan ngoãn mà hỏi.
Yết hầu Lục Hạc Nam chuyển động, sức kiềm chế mạnh mẽ khiến anh đè nén được ý định cúi đầu hôn cô, chỉ khẽ dùng ngón tay gõ nhẹ lên sống mũi cô.
“Anh sợ nếu còn không đến, em sẽ bị người khác dắt đi mất.”
“Ý chí của em làm gì yếu đến thế?” Cô bĩu môi đầy bất mãn, rõ ràng đang nũng nịu.