[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 180: Có lẽ là phút giây dài nhất trong đời anh
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 180: Có lẽ là phút giây dài nhất trong đời anh
Có lẽ vì mẹ của Hạ Dự Chi đến nhà chơi nên không khí trong nhà lẫn thái độ của cha mẹ đều tốt hơn nhiều so với dự đoán của Lương Quyến.
“Cháu chào bác ạ.” Lương Quyến đứng ở cửa, khoác áo trên cánh tay, khẽ gật đầu chào bà Hạ.
Mẹ của Hạ Dự Chi đã làm giáo viên trung học hơn ba mươi năm, từng là giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh lớp của Lương Quyến. Dù đã nghỉ hưu được hai ba năm, nhưng khí chất nghiêm nghị, không giận mà vẫn khiến người khác kính sợ vẫn còn. Vì ký ức xưa, Lương Quyến gặp lại bà không khỏi thấy hơi gò bó.
Chiếc áo trong tay cô được bà Lương nhận lấy, hai tay trống trơn, không biết làm gì, Lương Quyến đành gượng gạo ngồi xuống cạnh bà Hạ, đối diện với ánh mắt ân cần của bà.
“Cũng hơn một năm rồi bác không gặp Quyến Quyến, dạo này thế nào rồi?” Bà Hạ nở nụ cười thân mật, kéo tay Lương Quyến, “Cảm giác nhìn cháu có vẻ mệt mỏi hơn năm ngoái.”
“Dạo này có phim sắp chiếu, hơi bận một chút ạ.” Lương Quyến cúi đầu, lễ phép trả lời.
Ba người lớn ngồi quây quần, câu chuyện đương nhiên xoay quanh Lương Quyến. Nhưng vì họ cũng không hứng thú lắm với quá trình quay phim, nói qua nói lại chỉ vài câu rồi bầu không khí rơi vào im lặng.
May mà sự gượng gạo trong phòng khách không kéo dài quá lâu, Hạ Dự Chi – người vừa mất nửa ngày vòng quanh khu tìm chỗ đậu xe – cuối cùng cũng đến nơi. Lương Quyến thầm thở phào, giả vờ thản nhiên nhìn anh vài lần, người sau lập tức hiểu ý, ngồi xuống đối diện, giúp cô dập lửa.
Cha mẹ hai bên trò chuyện vui vẻ, cùng nhau ăn cơm trưa, uống trà chiều. Lương Quyến chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt sắp đông cứng, bà Hạ vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, bàn tay trái vốn khô ráo của cô cũng bắt đầu rịn mồ hôi.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn trà rung lên hai cái. Lương Quyến nghiêng đầu nhìn – là tin nhắn của Lục Hạc Nam gửi tới.
Cô luống cuống, khẽ rút tay trái lại. Bà Hạ đang nói say sưa cảm nhận được động tác ấy thì ngẩn người vài giây, sau cùng hơi ngượng ngùng buông tay cô ra, để cô trả lời tin nhắn.
Trong danh sách trò chuyện ghim đầu, Lục Hạc Nam hỏi rất đột ngột: [Đang ở nhà à?]
Lương Quyến cầm điện thoại, gõ nhẹ màn hình, tuy chỉ trả lời một chữ “Ừ”, nhưng cũng rất nghiêm túc. Thế nhưng tin nhắn ấy gửi đi rồi lại như rơi vào đáy biển, không có hồi âm.
Chờ thêm hai phút nữa, Lương Quyến không kiên nhẫn nổi, tự lừa mình gạt người mà nhắn lại: [Anh thấy hotsearch rồi phải không?]
Trên chuyến bay ở độ cao vạn mét, Lục Hạc Nam vừa chỉnh cà vạt trước gương vừa cúi mắt nhìn tin nhắn mới đến từ Lương Quyến, bật cười khẽ — có vẻ cô còn nóng ruột hơn cả anh.
[Có hotsearch nào mà anh nên thấy à?] Cà vạt vừa thắt xong, anh rảnh tay nhắn lại, thong thả trêu cô.
Lương Quyến phát hoảng, hít sâu một hơi, trong lòng mắng mình ngu ngốc, cũng chẳng còn để ý chuyện đang nói chuyện với người lớn mà lại cắm mặt vào điện thoại là bất lịch sự. Cô gõ liên hồi, suýt làm bể cả màn hình.