[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 18: Đàn ông mà không rung động thì không phải đàn ông
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 18: Đàn ông mà không rung động thì không phải đàn ông
Cho đến khi bước chân đã mềm nhũn, người cũng mơ màng vì buồn ngủ, ngồi yên trên xe của Lục Hạc Nam, Lương Quyến vẫn còn đang suy nghĩ — bữa cơm này kéo đến tận cuối cùng, có tính là khách và chủ đều vui vẻ không nhỉ?
Lão già khó ưa tên Lộ Kính Vũ đó, sau này có tiếp tục gây khó dễ cho Lục Hạc Nam không?
Trong cơn mơ màng, hình như có một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, dịu dàng vuốt phẳng hàng mày đang chau lại, như muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Bàn tay đó mềm mại đến mức giống như mang theo một loại ma lực khiến người ta không thể kháng cự. Lương Quyến rốt cuộc cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, nghiêng đầu thiếp đi.
Lúc này trời vẫn chưa hẳn sáng hẳn, chỉ thấp thoáng thấy ánh sáng đầu ngày. Trước cổng Hoa Thanh thường ngày người qua lại như mắc cửi, giờ lại có phần vắng vẻ.
Chiếc xe đỗ trước cổng Hoa Thanh đã được một lúc, nhưng ghế sau vẫn không có động tĩnh gì.
“Không gọi cô ấy dậy à?”
Ngồi ở ghế phụ, Nhâm Thời Ninh ngoái đầu nhìn về phía sau — Lương Quyến khi lên xe còn ngồi ngay ngắn tử tế, giờ đã thản nhiên gối đầu lên đùi Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ, thấy Lương Quyến vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền hạ giọng: “Ký túc xá Hoa Thanh sáng mấy giờ mở cửa?”
Nhâm Thời Ninh nghiêng đầu cố nhớ: “Hồi tôi học chắc là sáu giờ.”
“Bây giờ mới năm giờ mười, đợi thêm chút nữa đi.” Lục Hạc Nam đưa tay lên xem đồng hồ.
“Thực ra bấm chuông gọi cô quản lý dậy, ghi tên một cái cũng vào được thôi.” Nhâm Thời Ninh buồn ngủ lắm rồi, cố gắng tranh thủ chút thời gian để ngủ, “Tôi không tin hồi cậu học đại học chưa từng làm vậy!”
“Cô ấy là người ham học, sao nỡ để cô ấy bị ghi tên, nhỡ ảnh hưởng đến thành tích thi đua sau này thì sao?” Lục Hạc Nam nhướng mày, nói y như lẽ đương nhiên.
Nghe xong, Nhâm Thời Ninh ngẩn ra vài giây, rồi không nhịn được cười nhẹ: “Câu này ngày xưa Chu Ngạn cũng nói vậy.”
“Cái gì?” Câu chuyện đột ngột chuyển sang Chu Ngạn khiến Lục Hạc Nam hơi đơ.
Nhâm Thời Ninh dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cổng trường dưới ánh đèn đường, lòng bỗng trôi về những năm tháng đại học đã xa.
“Hồi đại học, Chu Ngạn thường dẫn đám con trai cùng chị cậu đi chơi đêm. Nếu về sớm thì mấy đứa kia mặt dày đến cầu xin cô quản lý mở cửa, ghi tên rồi bị mắng mỏ một trận rồi mới về ngủ.”
“Vậy bọn họ thì sao?” Lục Hạc Nam thuận miệng hỏi tiếp.
“Chu Ngạn sợ ảnh hưởng đến điểm rèn luyện của chị cậu nên luôn đợi đến sáu giờ mới đưa chị cậu về.” Nhâm Thời Ninh kể đều đều, giọng đầy hoài niệm lẫn ghen tị. “Nếu là mùa xuân hay hè, Chu Ngạn sẽ dẫn chị cậu đi ăn sáng, mua sữa đậu, quẩy với bánh bao, ngồi ở vị trí đẹp nhất ngắm bình minh. Còn nếu là cuối thu đầu đông thì sẽ dẫn chị ấy về căn hộ nhỏ của anh ta nghỉ tạm.”