[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 178: Em dạy anh... nên chiếm hữu em ở chỗ này như thế nào
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 178: Em dạy anh... nên chiếm hữu em ở chỗ này như thế nào
Trong ngần ấy năm hành nghề, còn sóng to gió lớn nào mà Chung Tễ chưa từng trải qua?
Là một bác sĩ tâm lý, anh là người lắng nghe xuất sắc nhất. Ấy thế mà hôm nay, qua một cuộc điện thoại, anh lại phải ngồi nghiêm chỉnh, nín thở tập trung, không dám bỏ qua bất kỳ âm thanh nhỏ nhặt nào, toàn bộ thần kinh căng thẳng chỉ để theo dõi từng động thái của Lục Hạc Nam, suýt nữa thì ngã lăn khỏi ghế.
Lương Quyến vừa nói gì cơ?
“Anh không chỉ từng tự sát trong căn phòng này, anh còn chiếm hữu em trong căn phòng này.”
Cái quái gì vậy? Trong kịch bản chuẩn bị trước không hề có chi tiết này mà? Sao tự dưng phong cách lại chuyển hướng thế này?
Chung Tễ thở dài một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, khuỷu tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay ra sức day day vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt.
Lỗi là ở anh, là anh đã quên mất người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại với anh kia không chỉ là thân nhân của một bệnh nhân bình thường, cô ấy còn là một đạo diễn thiên tài nổi danh trong ngành, sở trường cả đời chính là — phá kịch bản, ứng biến ngẫu hứng.
“Lương Quyến, cô còn nghe thấy tôi nói gì không?” Chung Tễ hạ giọng gọi, cố gắng kéo Lương Quyến trở lại với lý trí vốn có của cô.
Sau vài giây im lặng, đáp lại anh chỉ là âm thanh ướt át, khe khẽ vang lên của nụ hôn và tiếng nuốt nước bọt lẫn nhau.
Lương Quyến bị Lục Hạc Nam bế đến cạnh bồn rửa mặt, một tay chống lên vai anh để giữ thăng bằng, tay còn lại yếu ớt nắm lấy cà vạt của anh, đầu ngón chân căng cứng, hai chân kẹp chặt vì không thể chịu đựng được nữa.
Lúc đầu Lục Hạc Nam không hề nhập cuộc, dù Lương Quyến đã khiến một phần sự chú ý căng thẳng của anh phân tán, nhưng bầu không khí vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng vệ sinh chính vẫn khiến thần kinh nhạy cảm của anh căng như dây đàn.
Anh nheo mắt, cố bắt lấy từng phản ứng nhỏ nhặt trên người cô, rồi từng bước một, quen thuộc mà tuần tự, khiến nụ hôn này càng thêm sâu, trông bề ngoài như một quý ông chính trực, như thể tất cả chỉ là vì muốn dịu dàng thỏa mãn người đang nằm trong lòng mình.
Cho đến khi hơi thở của Lương Quyến dần trở nên dồn dập, cả người nóng ran mềm nhũn, bàn tay đang kéo cà vạt của anh cũng yếu dần trượt xuống, lúc ấy anh mới dần tìm lại được cảm giác quen thuộc kia.
Vì thế, anh cam chịu mà nhắm mắt lại, tiếng thở dài như trút được gánh nặng vang lên trong lồng ngực.
Hàng mi khẽ run lên, trong bóng tối mù mịt, Lục Hạc Nam nắm lấy tay Lương Quyến đặt lên cổ mình, dẫn cô vòng tay ôm lấy anh, đầu lưỡi quấn quýt, anh gạt bỏ mọi thứ còn lại, chỉ chuyên chú cảm nhận cơ thể đang run rẩy và tiếng rên rỉ vụn vỡ của cô.
Thôi kệ, bất chấp tương lai ra sao, trước mắt cứ đắm chìm thế này đã.
Không chờ được câu trả lời, Chung Tễ “phắt” một cái bật dậy khỏi ghế, mặt mày sa sầm, đi đi lại lại trong phòng như con kiến bò trên chảo nóng.