[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 177: Hãy để em làm liều thuốc của anh suốt đời
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 177: Hãy để em làm liều thuốc của anh suốt đời
Lục Hạc Nam vốn đã biết trước Lương Quyến sẽ đến chỗ Chung Tễ, nhưng biết là một chuyện, còn bình thản để nó xảy ra lại là chuyện khác.
Màn hình điện thoại sáng lên yếu ớt, dừng lại ở giao diện trò chuyện WeChat với Chung Tễ, nút gọi thoại ngay trước mắt, vậy mà Lục Hạc Nam vẫn không dám ấn xuống.
Cô sẽ nghe được những sự thật gì, được chứng thực và phân tích rõ ràng từ chỗ Chung Tễ? Cô sẽ nhìn thấy một Lục Hạc Nam thật sự, người từng sống trong bóng tối, chìm vào bụi trần, và sẽ nảy sinh những suy nghĩ gì mới?
Anh không đủ tự tin, mà trong lòng Lương Quyến, từ trước đến nay anh vẫn chẳng có chút tự tin nào.
Không sao cả, chỉ là cô đã nhận lấy một chiếc nhẫn từ anh mà thôi. Chiếc nhẫn ấy có thể là nhẫn cưới, mà cũng có thể chỉ là một món quà bình thường chẳng mấy đặc biệt.
Chiếc nhẫn quấn nơi đầu ngón tay cô không nên trở thành chiếc lồng giam giữ tự do của cô. Cô vẫn là người có quyền lựa chọn.
Màn đêm buông xuống, văn phòng tổng giám đốc phủ một tầng áp lực nặng nề. Người tinh ý đều nhận ra, Chủ tịch Lục lúc nào cũng toàn năng, hôm nay khi xử lý các văn kiện phê duyệt lại đặc biệt mất sức.
Hoặc cũng có thể nói, tâm trí anh không ở đó, nên mới cảm thấy bất lực như vậy.
Cuộc họp ban lãnh đạo của Trung Thịnh kết thúc lúc năm giờ rưỡi chiều, Lục Hạc Nam một mình ngồi yên lặng trong phòng họp rộng lớn đến tận bảy giờ, vóc dáng cao lớn nhưng gầy gò của anh chìm vào ghế sofa, đầu hơi cúi xuống, ánh sáng ngoài cửa kính chiếu lên gương mặt anh lúc sáng lúc mờ, khiến người khác khó đoán được cảm xúc.
Thang máy vừa mở ra, Dư Vi vừa đi nghe họp tổng kết quý ở bộ phận khác và mới quay lại tầng cao nhất lập tức cảm nhận được bầu không khí nặng nề.
Những cô bé nhân viên nhỏ tuổi trong văn phòng tổng giám đốc vừa thấy Dư Vi quay lại, ánh mắt sáng bừng, rướn cổ, hạ giọng hỏi: “Chị Vi ơi, hôm nay Chủ tịch Lục làm sao thế ạ?”
Nghe vậy, bước chân Dư Vi khựng lại, cô nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt các cô bé.
Rèm trong phòng họp được kéo kín, chỉ lộ chút ánh sáng yếu ớt. Cô nhanh chóng hiểu ra, nhưng vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi. Là thư ký hành chính thân cận của Lục Hạc Nam, đương nhiên cô biết nhiều chuyện hơn người khác.
“Không có gì đâu, chắc Chủ tịch Lục đang suy nghĩ chuyện bổ nhiệm nhân sự bên châu Âu thôi.” Dư Vi mỉm cười nhẹ nhàng, không nói thêm gì, chuyển chủ đề và vẫy tay cho mọi người tan ca, còn chu đáo đảm bảo sẽ tính công cho họ như làm thêm giờ.
Đứng trước cửa phòng họp, Dư Vi tiễn hết mọi người ra về, đợi đến khi người cuối cùng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, cô mới quay người lại, hít sâu một hơi, rồi gõ nhẹ lên cửa kính trước mặt.
“Chủ tịch Lục, đã bảy giờ rồi, cần chuẩn bị xe đưa anh về nhà không?”
Vai Lục Hạc Nam hơi run lên một cái, suy nghĩ quay về, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm tối – thì ra đã muộn thế này rồi, Lương Quyến vẫn còn đang chờ anh ở nhà.