[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 176: Tân hôn vui vẻ
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 176: Tân hôn vui vẻ
Dòng lệ nóng hổi lăn dài khiến tim Lục Hạc Nam như bị siết chặt một cách đau đớn.
“Sao lại khóc rồi?” Anh thở dài một tiếng, ngay trước mặt Tống Nhược Cẩm và bao người khác, kéo Lương Quyến vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của cô.
Anh không hỏi cô và Tống Nhược Cẩm đã nói gì, có vui hay không — điều anh quan tâm chỉ là vì sao cô lại rơi nước mắt vào lúc này.
Lương Quyến sụt sịt, tay níu lấy tay áo Lục Hạc Nam, khóe môi khẽ cong, đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch trở nên trong trẻo và sáng ngời.
“Sao anh lại đến đây?”
Lục Hạc Nam nhìn cô chăm chú, chỉ khi chắc chắn cô đã ngừng khóc, anh mới phần nào yên tâm.
“Hôm nay họp xong sớm, tiện đường ghé qua đón em.” Anh đáp không chút do dự, giọng điệu bình thản như thể đó là điều hiển nhiên.
Nhưng tòa nhà Trung Thịnh nằm giữa khu biệt thự và hội trường tiệc, hai nơi hoàn toàn khác hướng — lấy đâu ra “tiện đường”? Hơn nữa anh còn đến vội vàng như vậy, rõ ràng là chẳng có sự chuẩn bị nào.
Lương Quyến khẽ gật đầu, trong lòng mềm nhũn, không nỡ vạch trần lời nói dối ấy.
“Nhưng em còn chưa xong việc, buổi họp báo phim vẫn chưa bắt đầu…” Giọng cô nhỏ xíu, phần đuôi còn mang theo một chút nghẹn ngào khó nhận ra.
“Anh biết, không sao cả.” Lục Hạc Nam nhẹ nhàng xoa xoa gáy cô, kiên nhẫn dỗ dành, rồi cúi người, chẳng để tâm đến ai xung quanh mà hôn nhẹ lên chân mày đang nhíu chặt của cô.
Lương Quyến cụp mắt xuống, hàng mi run rẩy. Trước mặt bao người, dưới biết bao ánh nhìn phức tạp chồng chéo, cô hơi mất tự nhiên, gương mặt đỏ ửng vùi trong khuỷu tay anh, chẳng dám ngẩng đầu.
“Em phải đi rồi, mọi người đang đợi ở sảnh trước.” Trong lòng Lương Quyến vẫn canh cánh chuyện thời gian, cô phân rõ nặng nhẹ, cũng chẳng cho phép bản thân chìm đắm hoàn toàn vào lưới tình quấn quýt này.
Lục Hạc Nam khẽ “ừ” một tiếng, cánh tay ôm lấy eo cô vẫn chưa buông lỏng, tiếp tục quấn quýt thân mật một lúc, rồi mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lên eo cô, thả cô rời đi.
“Đi đi, lát nữa anh sẽ đến tìm em.”
Lương Quyến “ừ” khẽ một tiếng, vừa rời khỏi vòng tay anh, còn chưa kịp xoay người thì đã cảm thấy vai trĩu nặng — Lục Hạc Nam khoác chiếc áo vest của mình lên vai cô.
“Em không lạnh.” Cô liếc anh đầy trách móc, nhưng hai tay lại rất thành thật mà giữ chặt lấy vạt áo.
“Thế à?” Lục Hạc Nam nhướng mày, giải thích ngắn gọn, “Máy lạnh ở tiền sảnh bật mạnh.”
Tống Nhược Cẩm đứng không xa, hơi nheo mắt, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng dõi theo tất cả.
Nhìn ánh mắt chan chứa tình cảm của Lục Hạc Nam dõi theo bóng lưng Lương Quyến cho đến khi khuất sau khúc quanh cuối hành lang, lúc ấy anh mới chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi trở lại trên người bà.
“Tại sao bà lại đến tìm cô ấy?” Lục Hạc Nam nhíu mày, mở miệng là chất vấn.
Tống Nhược Cẩm khẽ cong môi, thản nhiên tiếp nhận sự không vui của con trai: “Nếu mẹ nói là tình cờ, con tin không?”