[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 175: Như thể băng qua muôn trùng gió tuyết, vội vã đến bên cô
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 175: Như thể băng qua muôn trùng gió tuyết, vội vã đến bên cô
Ngón tay của Tống Nhược Cẩm chìa ra trước mặt, nhưng Lương Quyến lại bình thản nâng tay vuốt lại vài sợi tóc rối, ánh mắt đoan trang nhìn thẳng vào mắt bà ta, mãi vẫn chưa đưa tay ra bắt lại.
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập. Nhưng đã có mặt trong dịp như hôm nay, thì đâu ai là kẻ tầm thường? Mọi người đều cúi đầu, giả vờ không thấy gì.
Trương Đồng đứng cạnh Tống Nhược Cẩm cũng chỉ sững người một chút, rồi lập tức hoàn hồn, tiện miệng kiếm một cái cớ tống khứ đám người xung quanh, sau đó lùi lại một bước, hơi cúi đầu với Tống Nhược Cẩm.
Tất cả những hành động ấy đều trong khuôn khổ lễ phép, chỉ có ánh mắt cuối cùng trước khi rời đi là không giấu nổi sự thật lòng – ánh mắt ấy vô thức liếc nhìn Lương Quyến vài lần nữa.
Chuyện gì vậy? Người trước giờ trong các buổi xã giao luôn mờ nhạt, không chủ động tiếp cận bất kỳ nhân vật quyền lực nào như Lương Quyến, vậy mà lại có liên hệ gì với Tống Nhược Cẩm?
Xung quanh bất chợt yên lặng hẳn. Mọi người trong sảnh tiệc đều tự động tránh xa khu trung tâm, không ai nghe được cuộc đối thoại giữa Lương Quyến và Tống Nhược Cẩm, chỉ tưởng hai người là lâu ngày gặp lại, đang thân mật hàn huyên.
Cánh tay lơ lửng giữa không trung, Tống Nhược Cẩm khẽ giật nhẹ, điềm nhiên thu tay lại, xoay xoay cổ tay đã mỏi. Ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt ung dung như không hề bận tâm.
Không hổ là quý phu nhân nhà giàu từng trải sóng gió lớn nhỏ, mấy chiêu gây khó xử trẻ con như thế này thực sự chẳng lọt được vào mắt bà ta.
Trong lòng Lương Quyến khẽ căng thẳng, động tác nuốt nước bọt rất nhỏ, các ngón tay lạnh buốt vô thức siết chặt lấy chiếc túi dạ tiệc.
Nếu không phải do những định kiến đã in hằn suốt bao năm nay, chỉ với ánh mắt nông cạn này của cô, e là thực sự sẽ có ấn tượng tốt với người phụ nữ trước mặt – một người nhìn có vẻ hiền hậu, nho nhã vaf đoan trang.
Có lẽ vì quá khứ giữa Lương Quyến và Lục Hạc Nam từng để lại ấn tượng quá sâu sắc với Tống Nhược Cẩm, nên suốt năm năm qua, dù bề ngoài gió yên sóng lặng, bà ta vẫn luôn vô thức chú ý đến từng động tĩnh của Lương Quyến.
Ví dụ như trên TV, báo chí, hay trong các lễ trao giải, thậm chí có lần, bà ta ngồi trong hàng ghế ban giám khảo danh dự, còn Lương Quyến là người trao giải trên sân khấu – khoảng cách giữa hai người chẳng khác gì trong gang tấc.
Nhưng như hôm nay, mặt đối mặt, gần đến mức nghe rõ hơi thở, thì là lần đầu tiên.
Tống Nhược Cẩm cảm thấy con người thật của Lương Quyến ngoài đời nhìn sắc sảo hơn nhiều so với trên truyền hình. Cũng có thể cô vốn rất dịu dàng, chỉ là người cô đang đối diện là bà ta – nên bản năng liền bật chế độ phòng bị, cứng cỏi hơn vài phần.
Bà ta có phải là thủy quái hay mãnh thú gì đâu mà ai cũng phải đề phòng đến vậy? Tống Nhược Cẩm cười nhạt, chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Lần đầu chúng ta gặp mặt nhỉ? Nhưng cô cũng hơi khác với tưởng tượng của tôi.”
Lương Quyến như đang dồn hết mọi giác quan vào cảnh giác cao độ, sống lưng bất giác thẳng tắp. Cô nở một nụ cười lễ phép nhưng xa cách, bình tĩnh phản hỏi lại: “Vậy trong tưởng tượng của bà, tôi khác thế nào?”