[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 172: Mặc xác cái thứ gọi là lý trí gì đó đi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 172: Mặc xác cái thứ gọi là lý trí gì đó đi
Trong rất nhiều cuộc phỏng vấn với truyền thông, nhiều diễn viên, biên kịch hoặc đạo diễn khi đối mặt với phóng viên giải trí thường xuyên bị hỏi một câu quen thuộc.
— “Theo bạn, trong giới có rất nhiều người làm nghệ thuật, ai là người chuyên nghiệp nhất?”
Những người từng hợp tác với Lương Quyến phần lớn đều mỉm cười, rồi chân thành nói ra tên cô.
Còn những người chưa có cơ hội hợp tác với Lương Quyến, phần nhiều sẽ ngượng ngùng, e dè mà thốt lên một câu: “Mọi người đều nói, đạo diễn Lương Quyến làm việc rất tận tâm.”
Thế nhưng lúc này, người mà từ khi bước vào nghề đã nổi tiếng với danh hiệu “chuyên nghiệp”, lại lần đầu tiên trong sự nghiệp đi làm trễ.
“Tôi hỏi cậu chuyện gì xảy ra thế này, trễ hẳn hai mươi phút, tôi còn tưởng cậu quay về Quan Giang Phủ rồi đấy…”
Đồng Hân Nhiên nhíu mày chặt, nhận lấy đống đồ lỉnh kỉnh từ tay Lương Quyến, đứng trước cổng phim trường, hạ giọng trách móc liên hồi, đang dạy dỗ nghiêm khắc thì khóe mắt bỗng liếc thấy bóng dáng cao gầy và thanh thoát ngoài khung cửa.
Cô theo phản xạ lập tức im bặt, cả người vào trạng thái cảnh giác, không biểu cảm mà ngẩng đầu nhìn.
“Cô Đồng, lâu rồi không gặp.” Lục Hạc Nam hơi cúi đầu với Đồng Hân Nhiên, vì lịch sự, anh khẽ nhếch môi cười nhạt, từng cử chỉ đều toát lên vẻ bình thản và ung dung.
Đồng Hân Nhiên cứng đờ gật nhẹ đầu, một tiếng rất nhỏ phát ra từ cổ họng, khiến người ta nghi ngờ đó có phải là một tiếng hừ lạnh thể hiện thái độ không mấy thân thiện với Lục Hạc Nam hay không.
Có quá nhiều người vây quanh trên phim trường, lý trí của Đồng Hân Nhiên vẫn còn, vì danh tiếng của Lương Quyến, cô không thể phát tác tại chỗ. Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng chỉ đành uất ức mà kìm nén lửa giận trong lòng, ghé sát tai Lương Quyến, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: “Lương Quyến, cậu giỏi thật đấy! Tôi bảo sao tự dưng lại trễ như thế, hóa ra là đêm xuân dài cũng có ngần, ngự triều buổi sáng trễ tràng quân vương?”
“Tôi không có…” Lương Quyến loạng choạng một bước, má sau lớp khẩu trang dường như ửng lên một vệt đỏ đáng ngờ.
Tiếc là lời giải thích này quá yếu ớt, Đồng Hân Nhiên ném cho cô một ánh mắt sắc như dao, rõ ràng là không tin chút nào.
Lương Quyến lặng lẽ thở dài, cô nên chứng minh với Đồng Hân Nhiên thế nào đây, rằng đêm qua cô và Lục Hạc Nam thật sự không làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
Sau khi cầu hôn, hai người họ quỳ ngồi giữa tuyết trắng, như những chàng trai cô gái mới lần đầu chạm ngõ tình yêu, vừa cười vừa khóc ôm nhau rất lâu. Sau đó, giữa cơn gió tuyết mịt mù, họ tay trong tay, vai kề vai, từng bước một quay trở về Quan Giang Phủ từ bờ sông.
Về đến nhà thì đã là nửa đêm, Lương Quyến định trao thân, nhưng Lục Hạc Nam lại từ chối.
Anh tựa hờ vào khung cửa phòng ngủ, tay còn kẹp điếu thuốc, phút sau liền nhẹ nhàng vuốt ve dái tai Lương Quyến. Mãi đến khi người dưới tay run rẩy vì cảm xúc trào dâng, anh mới hài lòng dừng lại, híp mắt nhìn chiếc đồng hồ đang chỉ hai giờ hơn, giọng nói tiếc nuối như đầy nuối tiếc: “Quyến Quyến, hình như chẳng đủ thời gian nữa rồi.”