[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 170: Kính chúc Lương Lục trăm năm hoà hợp
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 170: Kính chúc Lương Lục trăm năm hoà hợp
Là màn bắn pháo hoa bắt đầu rồi sao? Nếu không thì tại sao cô lại có một khoảnh khắc ù tai? Như thể di chứng sau một vụ nổ.
Nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn từ sâu thẳm đáy lòng bắt đầu lan ra từng tầng một, máu lạnh chảy ngược trong tứ chi, làm cô toát đầy mồ hôi lạnh. Trong thế giới im lặng và không ánh sáng của Lương Quyến, chỉ còn lại câu nói nhẹ như gió thoảng của Lục Nhạn Nam —
Anh ấy từng tự sát.
Là ai bị trầm cảm? Là ai từng tự sát?
Nước mắt lăn tăn trong hốc mắt, Lương Quyến bỗng bật cười một tiếng, như thể thấy câu trả lời này vừa buồn cười lại vừa vô lý. Cô mở to mắt, không dám để nước mắt rơi xuống.
“Chị nói là… Lục Hạc Nam anh ấy…” Lương Quyến thở dài sâu, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cố gắng nói từng chữ một để xác nhận.
Thế nhưng chỉ là một câu nói đơn giản đến vậy, trong đầu cô đã diễn đi diễn lại hàng vạn lần, mà khi đến miệng, Lương Quyến lại không có đủ dũng khí để để cho hai chữ “tự sát” kia có bất kỳ liên hệ nào với Lục Hạc Nam.
Trong khoang xe im lặng vài giây, dưới ánh đèn ngoài cửa sổ, Lục Nhạn Nam nhìn rõ sự trốn tránh trong mắt Lương Quyến. Cô ấy không nhịn được nắm chặt tay cô, cắn răng, ép buộc cô đối mặt với ký ức không muốn nhớ lại ấy.
“Hai người bên nhau lâu như vậy rồi, không biết cô có để ý thấy mặt trong cổ tay trái của cậu ấy có một vết sẹo dài chừng năm sáu centimet?”
Lương Quyến chậm rãi chớp mắt, nhớ lại lần đầu tiên ngón tay cô vô tình lướt qua cổ tay anh, cảm giác gồ ghề lạ lẫm ấy, cô khẽ gật đầu, giọng khàn đặc như thể vừa trải qua một trận bạo bệnh.
“Tôi biết, từng vô tình chạm phải một lần, nhưng tôi quá ngốc, lại bị anh ấy nói vài câu qua loa che mắt. Về sau anh ấy luôn đeo đồng hồ, ngay cả lúc ngủ cũng không tháo, vì vậy tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.”
Lục Nhạn Nam cụp mắt xuống, trong lòng vừa vui vừa đau. Đứa em trai ngốc nghếch này, xem ra vẫn chưa đến mức không cứu vãn nổi. Ít nhất, anh vẫn còn muốn che giấu tất cả trước người mình yêu, không muốn để Lương Quyến thấy bất kỳ tì vết nào của mình.
Cảm nhận được cảm xúc bên cạnh lại rơi xuống vực sâu lần nữa, Lục Nhạn Nam giả vờ nhẹ nhàng nhướng mày, dùng lời đùa để xua tan bầu không khí nặng nề.
“Chẳng trách lần này sau khi về Kinh Châu, việc đầu tiên cậu ấy làm là nhờ tôi giúp liên hệ với bác sĩ chuyên khoa tái tạo thẩm mỹ. Chắc là vì che giấu trước mặt cô mệt quá, cậu ấy cũng chịu không nổi nữa.”
Tiếc là lời nói đùa ấy không thể an ủi nổi trái tim Lương Quyến. Cô cười gượng một cái, đôi mắt đỏ hoe đầy sự nghi hoặc và tự trách.
Tuyến phòng thủ mong manh trong lòng như sắp vỡ đê. Khi cơn sóng cảm xúc rút đi, lý trí và sự tỉnh táo lại chiếm ưu thế, Lương Quyến siết chặt tay Lục Nhạn Nam, ổn định tâm thần, ép bản thân quay lại với sự thật đầy gai góc ấy.
Cô muốn biết tất cả, cô nhất định phải biết tất cả.
“Chị… tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu, tại sao anh ấy phải che giấu tôi?”