[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 168: Yêu tới yêu lui, chẳng qua chỉ gói gọn trong ba chữ - không nỡ buông
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 168: Yêu tới yêu lui, chẳng qua chỉ gói gọn trong ba chữ - không nỡ buông
Lời của Lạc Tông Trạch nói ra mập mờ không rõ, hàm chứa ý nghĩa đôi chiều, tiến có thể công, lui có thể thủ. Anh chỉ bóng gió hỏi bệnh của Lục Hạc Nam đã khỏi chưa, nhưng lại không nói rõ là bệnh gì, cũng không nói cụ thể mức độ nghiêm trọng đến đâu.
Lương Quyến ngẩn người một thoáng, rồi lập tức mỉm cười dịu dàng, chưa kịp nghĩ sâu xa, chỉ vô thức cho rằng Lạc Tông Trạch đang hỏi về bệnh tim bẩm sinh của Lục Hạc Nam.
“Bệnh tim của anh ấy là do di truyền trong gia đình, y học hiện tại vẫn chưa thể chữa khỏi, trong cuộc sống hằng ngày chỉ có thể quan sát và can thiệp nhiều hơn.”
Lạc Tông Trạch mắt sáng tâm tĩnh, chỉ trong chớp mắt liền hiểu ra — Lương Quyến hoàn toàn không biết gì về chứng trầm cảm của Lục Hạc Nam.
Anh trầm ngâm gật đầu, trên mặt không lộ chút biểu cảm dư thừa nào, cũng không nói thêm gì, đôi mắt tĩnh lặng mang theo ánh nhìn dò xét chăm chú nhìn về phía Lương Quyến.
Anh thực sự không biết nên dùng tâm thái gì để đối diện với người phụ nữ thuần khiết này.
Nói là hạnh phúc ư? Quả thật là hạnh phúc, được một người đàn ông hoàn hảo đến mức hầu như không có khuyết điểm yêu hết lòng hết dạ; nhưng nói là không hạnh phúc ư? Cũng đúng là chưa trọn vẹn, vì người cô yêu lại không nỡ để cô cùng mình trải qua sóng gió.
Lạc Tông Trạch ít khi đến nội địa, hôm nay chịu nể mặt mà tham dự một bữa tiệc nhỏ như thế này, chẳng qua là hạ mình, tỏ ra khiêm nhường để mở rộng quan hệ trong ngành.
Lương Quyến không phải người ngây ngô, nên cũng không nhân cơ hội nhắc đến Lục Hạc Nam để cố tình kéo gần quan hệ giữa mình và Lạc Tông Trạch. Hai ba câu khách sáo xong liền khẽ gật đầu, tùy tiện kiếm cớ rời đi. Lạc Tông Trạch cũng thuận thế quay lại sảnh tiệc, tiếp tục xã giao với những người mang mặt nạ giả tạo khác.
“Chả trách trước đây cô dám mạnh miệng nói mình sẽ đổi hướng sau hai mươi tám tuổi, hóa ra cô còn thân thiết với Lạc Tông Trạch đến vậy!”
Rachel thấy Lương Quyến vừa chào Lạc Tông Trạch liền vội chạy theo, thân mật khoác vai cô, giả vờ chuyện trò, nhưng từng lời lại ngầm oán trách và thăm dò việc Lương Quyến cố tình che giấu.
Lương Quyến khẽ cong môi cười, bước chân không dừng lại, cũng lười biện minh, cứ để Rachel tự do suy diễn.
Ngược lại Đồng Hân Nhiên không nhịn được, lành lạnh đáp: “Cô ấy mới vào giới đóng phim được bao lâu chứ, lấy đâu ra bản lĩnh kết thân với Chủ tịch Hiệp hội Sản xuất phim Cảng Châu?”
Rachel chậc một tiếng, rõ ràng chẳng coi lời Đồng Hân Nhiên ra gì. Cô quay đầu nhìn về trung tâm quyền lực nơi sắc màu rực rỡ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giọng điệu thì u oán:
“Lạc Tông Trạch là người thế nào chứ? Bình thường mắt cao hơn đầu, trong giới phim ảnh có bao nhiêu ông lớn, vì chỉ mong được nói chuyện với anh ta một câu mà cắn răng học tiếng Quảng cả mấy năm, chỉ để đến lúc bàn hợp tác không bị lép vế. Tôi lăn lộn trong giới này từng ấy năm, đến được vị trí hôm nay, dù không phải ông này bà nọ thì cũng coi như đã từng thấy qua thế sự, vậy mà cũng chỉ thấy người khác khúm núm nịnh bợ Lạc Tông Trạch. Còn chuyện anh ta hạ mình, chủ động nói tiếng phổ thông để chiều lòng người khác, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến.”