[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 167: Cô lại có được tình yêu đáng tự hào nhất trần đời
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 167: Cô lại có được tình yêu đáng tự hào nhất trần đời
Bộ phim dâng lễ ‘Thu Qua Xuân’ đến được ấn định sẽ khởi quay vào giữa tháng Mười, địa điểm quay lại trùng hợp nằm ngay tại Bắc Thành.
Sau khi Lục Hạc Nam quay về Kinh Châu, Lương Quyến cũng bắt đầu kỳ nghỉ cô đơn kéo dài nửa tháng.
Đồng Hân Nhiên sợ Lương Quyến ở nhà sẽ rảnh rỗi đến phát chán, nên một hơi nhận cho cô mấy cái lịch trình, thời gian sắp kín mít, cường độ công việc từ sáng đến tối cao đến mức khiến cô chẳng còn thời gian để mà nghĩ vẩn vơ.
Lại là một buổi chiều tà, Lương Quyến ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau xe thương vụ, kiên nhẫn lắng nghe Đồng Hân Nhiên lải nhải không ngừng.
“Tối nay buổi tiệc thời trang này do Maye tổ chức, nghe nói tổng biên tập mới nhậm chức là người Cảng Châu. Tôi vừa lật danh sách khách mời một lượt, phát hiện có không ít thành viên ban giám đốc của Hiệp hội Sản xuất phim Cảng Châu cũng được mời. Lát nữa vào sảnh chính, tôi sẽ đi cùng cậu chào hỏi họ một chút, nói vài câu xã giao, dù không kết thân được thì ít ra cũng để người ta nhớ mặt nhớ tên.”
‘Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến’ đã đóng máy, khâu hậu kỳ cũng đang tiến hành ổn định, không cần đợi đến khi phim phát hành vào năm sau, Lương Quyến và Đồng Hân Nhiên đã bắt đầu lên kế hoạch cho giai đoạn chuyển mình tiếp theo.
Hiệp hội Sản xuất phim Cảng Châu có tiếng nói trọng yếu trong nhiều giải thưởng quốc tế lớn. Nếu muốn chuyển mình, cô không thể chỉ quanh quẩn với giải thưởng trong nước. Có được sức ảnh hưởng quốc tế mới là trọng tâm và ưu tiên hàng đầu cho mấy chục năm sau của cô.
Vì bị kẹt xe, Lương Quyến và Đồng Hân Nhiên đến trễ một chút. Khi được nhân viên dẫn lên sảnh chính bằng thang máy, khách mời gần như đã đến đầy đủ.
Ở phía bên kia hội trường là bạn cũ của Đồng Hân Nhiên, mọi người cùng tuổi, đương nhiên có nhiều tài nguyên và tin tức nội bộ muốn chia sẻ với nhau.
Vừa đặt gót giày cao gót lên thảm nhung mềm mại và sang trọng, Đồng Hân Nhiên liền phản xạ có điều kiện mà bước vào trạng thái “chiến đấu xã giao”, kéo nụ cười xã giao, nâng ly champagne, dáng vẻ yêu kiều thướt tha bước vào đám đông, miệng gọi “em yêu” với “cưng ơi” không ngừng, thậm chí không nhận ra Lương Quyến đã không còn bên cạnh mình lúc nào.
Trong sảnh người đông như mắc cửi, đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần phản chiếu lên những bộ lễ phục xa hoa và trang sức đắt đỏ, phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt.
Đây vốn không phải là “sân nhà” của Lương Quyến. Cô cúi đầu, cố gắng tránh ánh nhìn từ đám đông, tay cầm túi tiệc, lặng lẽ rẽ qua đám người đi ra ban công.
Ban công trống trơn, chỉ có gió thu mang theo làn lạnh nhẹ lướt qua khuôn mặt, là nơi lý tưởng để tạm thời cách biệt khỏi thế giới ồn ào kia. Lương Quyến thả lỏng lưng, để tiếng ồn náo nhiệt lùi lại phía sau, toàn thân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc điện thoại im lìm cả buổi tối đang nằm trong lòng bàn tay cô, mục tin nhắn chưa đọc trên WeChat vẫn trống không — không ai tìm cô cả.