[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 161: Trải nghiệm cảm giác có vợ hiền trong lòng
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 161: Trải nghiệm cảm giác có vợ hiền trong lòng
Chung Tễ lẽ ra nên có một bộ phòng tuyến tâm lý kiên cố, không gì có thể xuyên thủng, thế mà anh ta lại lờ mờ nhận ra mình đã bị Lục Hạc Nam thuyết phục rồi.
Im lặng hồi lâu, anh ta bừng tỉnh, nhanh chóng bắt được sơ hở trong logic của Lục Hạc Nam, cố gắng làm một lần phản kháng cuối cùng: “Nhưng anh không thể giấu cô ấy cả đời được, như vậy là không công bằng với cô ấy.”
Ánh mắt Lục Hạc Nam thoáng lướt qua chút sững sờ, trầm mặc một lúc, mới khó nhọc đưa ra một lời hứa: “Trước khi anh chính thức tuyên bố tôi đã khỏi bệnh, tôi sẽ không cưới cô ấy.”
“Nếu như lỡ như anh —” Chung Tễ lời chưa nói ra hết, là một bác sĩ có tình cảm, anh ta không muốn mở miệng nói ra khả năng tồi tệ nhất trước mặt bệnh nhân của mình.
Lục Hạc Nam hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Chung Tễ, anh gằn từng chữ, mỉm cười phủ nhận điều đối phương chưa kịp nói: “Nhưng tôi rồi sẽ ổn thôi, đúng không?”
Anh ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, giọng nhẹ nhàng đến mức chẳng rõ đang an ủi ai: “Chung Tễ, anh là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, anh nên đủ tự tin chữa khỏi cho tôi, đúng không?”
Tất cả sự bất định đều dồn cả vào hai từ cuối cùng.
Rõ ràng giọng điệu của Lục Hạc Nam vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, thế mà Chung Tễ lại nghe ra sự bất lực và mỏi mệt ẩn trong từng câu chữ. Người đàn ông luôn hành xử thong dong, dường như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay ấy, thì ra cũng có lúc lực bất tòng tâm.
Anh đang lo sợ cho chặng đường phía trước, đang hoài nghi về quãng đời còn lại lẽ ra nên được cùng người kia sóng vai đi qua.
Mà nỗi hoài nghi ấy, xuất phát từ tận sâu trong lòng anh.
Về bản chất mà nói, đến cả chính Lục Hạc Nam cũng không tin rằng, sẽ có một ngày anh thực sự được chữa lành.
Một con rối bị cảm xúc chi phối, chỉ dựa vào thuốc men mới miễn cưỡng duy trì được trạng thái tinh thần bình thường. Có lẽ những kẻ như anh vốn dĩ không xứng được yêu thương, cũng không xứng có tương lai.
Chung Tễ mãi không mở miệng, trái tim Lục Hạc Nam chợt lạnh đi. Anh không biểu cảm khởi động lại xe, chỉ có đôi tay đặt trên vô lăng là run lên khe khẽ không theo ý muốn, đốt ngón tay siết chặt đến tái nhợt xanh xao trông đáng sợ.
Cuối cùng, giữa tiếng động cơ gầm vang, anh nghe thấy tiếng thở dài của Chung Tễ.
“Được rồi, tôi đồng ý với anh.”
Đồng ý với anh, sẽ cố gắng giữ bí mật này giúp anh.
Nếu không cần thiết, sẽ vĩnh viễn không bóc trần lớp vỏ bọc dễ vỡ như pha lê ấy, cũng không động chạm vào linh hồn đã bị vá víu chằng chịt của anh trước mặt người con gái ấy.
Chung Tễ vốn đã quen với việc ngồi mãi trong phòng tư vấn tâm lý của mình, như kiểu người như Lục Hạc Nam không nên tùy tiện lộ diện, bệnh tình vì lý do thân phận cần được tuyệt đối giữ kín, số bệnh nhân phải đích thân anh ta đến khám tại nhà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nên vừa bước vào cổng đoàn phim, cảm giác như tiến vào một thế giới mới, tự nhiên cái gì cũng thấy lạ lẫm thú vị.