[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 160: Tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 160: Tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào
Khi nhận được cuộc gọi của Tống Nhược Cẩm là một buổi sáng cuối tháng Bảy. Như thường lệ, Lục Hạc Nam xuống lầu sớm, đậu xe ở cửa thang máy bãi đỗ xe ngầm, chờ Lương Quyến sửa soạn xong sẽ cùng cô đến phim trường.
“Con định khi nào quay về Kinh Châu?” Giọng Tống Nhược Cẩm trong điện thoại có phần dịu lại.
“Không biết.” Lục Hạc Nam cong môi cười khẽ, ngón tay cái lật bật bánh xe đánh lửa của bật lửa, ánh mắt vô định dõi theo ngọn lửa cam nhảy nhót trong gió nơi khe tay.
Anh không cố tình qua loa với Tống Nhược Cẩm – thật sự là không biết.
Trước khi phim chính thức bấm máy, bên sản xuất đã lên kế hoạch đại khái cho tiến độ quay, nhưng đầu tháng Bảy đúng lúc gặp mùa mưa ở Bắc Thành, kế hoạch không theo kịp biến động. Mấy cảnh quay ngoài trời bị buộc phải dừng lại vì mưa quá lớn.
Tiến độ kéo dài đến giờ vẫn còn một phần tư nội dung chưa quay xong.
“Không biết là sao?” Tống Nhược Cẩm không rõ nội tình, tưởng rằng Lục Hạc Nam cố ý làm bà khó chịu, lửa giận bốc lên, không nhịn được cao giọng chất vấn.
“Mẹ không phản đối việc con yêu đương, nhưng bao nhiêu việc của Trung Thịnh con tính bỏ mặc hết à? Ở vị trí nào thì phải làm tròn trách nhiệm của vị trí đó, lý lẽ đơn giản như vậy con không hiểu sao?”
Lục Hạc Nam nghe câu trách mắng ấy không nhịn được bật cười. Tuy người đang ở Bắc Thành, nhưng bao nhiêu việc lớn nhỏ liên quan đến Trung Thịnh, anh có lần nào lơ là?
Cuộc họp thường kỳ của hội đồng quản trị chưa lần nào vắng mặt, những hội nghị trong và ngoài nước chưa từng từ chối vô cớ. Văn kiện cần anh ký duyệt đều được phòng thư ký gửi đến tay anh nhanh nhất có thể.
Làm việc có trách nhiệm đến mức này, vậy mà vẫn phải chịu tội danh “ở vị trí không làm tròn chức trách”.
Lục Hạc Nam không biện giải lấy một câu, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu bà tìm được người thích hợp thay thế tôi, tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
“Con—” Tống Nhược Cẩm bị chặn họng, im lặng một lúc lâu mới lại mở lời: “Mười giờ sáng nay Chung Tễ bay đến Bắc Thành, nếu con rảnh thì tự ra sân bay đón cậu ta.”
“Cạch” một tiếng, bật lửa đóng lại, ngọn lửa yếu ớt tắt phụt trong khe tay, khoang xe u tối trở về yên lặng ban đầu.
Lục Hạc Nam nhíu mày, giọng có chút bực: “Anh ta đến làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi không cần—”
“Không phải mẹ bảo cậu ấy đi.” Tống Nhược Cẩm hừ lạnh, cắt ngang lời anh, “Là mợ và Nhạn Nam lo cho con, thấy con mãi không chịu quay về Kinh Châu, họ đành nhờ Chung Tễ đi một chuyến đến Bắc Thành.”
“Nhớ gửi số hiệu chuyến bay của Chung Tễ cho tôi.” Lục Hạc Nam thở dài một hơi, chọn cách nhượng bộ.
“Gửi rồi.”
Tống Nhược Cẩm rất khôn ngoan, biết nhắc đến Lục Nhạn Nam và Lê Bình mới có thể khiến Lục Hạc Nam chịu yên ổn.
Tiếng thang máy vang lên ở đại sảnh, cửa thang máy tầng hầm từ từ mở ra. Lục Hạc Nam liếc bóng người phản chiếu trên sàn, nhanh tay cúp máy trước khi Lương Quyến kịp tới gần.