[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 158: Là mời gọi, là xa cách đã lâu
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 158: Là mời gọi, là xa cách đã lâu
Eo và hông của Lương Quyến tựa vào mép bàn, mũi chân chạm đất, phần lớn sức nặng cơ thể vẫn dựa vào bàn tay đang hờ hững đỡ lấy eo cô của Lục Hạc Nam.
Nước mắt dần ngừng rơi, vài giọt cuối cùng còn vương trên mi mắt nối thành một đường trượt xuống, men theo cổ chảy vào trong cổ áo, hội tụ cùng với mảng lớn long lanh phía trước.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người Lương Quyến vốn đã mỏng manh lại còn xuyên thấu, sau khi bị nước mắt làm ướt lại càng trở nên trong suốt, ôm sát vào người, chiếc áo lót màu vàng ngỗng ẩn hiện bên trong.
Lục Hạc Nam kiềm chế, chật vật dời mắt đi, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt đỏ hoe của Lương Quyến.
Ngón tay từ từ trượt xuống, áp sát vào gò má lạnh lẽo mịn màng, rồi men theo vệt nước mắt dừng lại trên đôi môi ẩm ướt của Lương Quyến. Khoảnh khắc đầu ngón tay thô ráp chạm vào đôi môi đỏ mọng, Lương Quyến bất ngờ run lên, gần như hoảng sợ.
“Sao lại khóc nhiều như vậy?”
Ánh mắt và giọng nói của Lục Hạc Nam đều trở nên u ám, đầu ngón tay mân mê đôi môi mềm mại đỏ thắm, ham muốn chiếm hữu âm ỉ trong lòng, lực tay bất giác tăng thêm.
“Đều là vì anh sao?”
Lương Quyến vô cùng khó xử khóc nấc lên một tiếng, ngập ngừng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, rụt rè nhìn quanh khuôn mặt Lục Hạc Nam.
“Quyến Quyến, đừng nhìn anh như vậy.” Lục Hạc Nam khó chịu thở dài, đưa tay che đi đôi mắt đầy tội lỗi trước mặt, rồi cúi xuống, không ngừng áp sát rồi lại áp sát, mặc cho hơi thở gấp gáp của hai người quấn quýt lấy nhau.
Anh muốn hôn cô, nhưng lại sợ lúc này không thích hợp, sẽ khiến cô phản kháng.
Đôi môi mỏng run rẩy lưu luyến trên gò má đẫm nước mắt, cuối cùng lại chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô.
“Xin lỗi, là anh…”
Lý trí quay về, Lục Hạc Nam cười khổ một tiếng, cằm tựa vào hõm cổ Lương Quyến để điều hòa hơi thở, buông lỏng vòng tay đang ôm eo cô, vừa định lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người thì mới muộn màng nhận ra lực níu giữ trên áo anh, tuy nhỏ bé nhưng kiên định, hóa ra không phải là ảo giác.
Cô đang níu kéo, níu kéo rất mạnh.
— Những ngón tay trắng bệch nắm chặt vạt áo đã bị nước mắt cô làm ướt, chất liệu vải mềm mại cũng đã bị vò nhàu nhĩ.
Giống như nỗi nhớ, có dấu vết để tìm.
“Lục Hạc Nam, anh không nhớ em sao?”
Lời yêu khó nói thành lời, tai Lương Quyến nóng bừng, ngón tay căng thẳng đến tê dại nhưng vẫn cố chấp không buông, nắm chặt cổ áo anh, giả vờ bình tĩnh hỏi.
Hơi thở đột nhiên ngừng lại, Lục Hạc Nam thuận theo lòng mình, giọng nói khàn khàn đáp một tiếng: “Nhớ.”
Lương Quyến cụp mắt, cắn chặt môi, sự ngượng ngùng làm tê liệt mọi giác quan của cô, đến nỗi cô không nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của người đàn ông, không biết yết hầu của Lục Hạc Nam đang chuyển động dữ dội.