[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 157: Mất đi rồi tìm lại - thứ cảm giác ấy thực sự có sức nặng
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 157: Mất đi rồi tìm lại - thứ cảm giác ấy thực sự có sức nặng
Cửa nẻo đều mở toang, làn gió xuyên qua hành lang lặng lẽ thổi qua bên người hai người đang ôm nhau.
Mái tóc dài xõa sau lưng của Lương Quyến bị gió thổi rối tung, cô không quay đầu lại, chẳng hay rằng vài lọn tóc đã vô thức quấn lấy đầu ngón tay của Lục Hạc Nam.
Tiếng gió dừng lại, trước khi rời đi cũng cuốn theo nét dịu dàng cuối cùng.
Lương Quyến khẽ run, từ từ buông lỏng vòng tay đang ôm quanh eo Lục Hạc Nam, bàn tay đặt trên lưng anh cũng dần trượt xuống.
Cảm nhận được sự rút lui của cô, Lục Hạc Nam khẽ cứng người, mi mắt cụp xuống, che đi nỗi cô quạnh trong ánh mắt. Trước khi Lương Quyến hoàn toàn buông tay, anh giả vờ thản nhiên lùi về sau nửa bước.
Hơi ấm vương lại nơi cổ cũng dần tan biến, Lương Quyến hít sâu một hơi, muốn quên đi cảm giác ấy, mắt cụp xuống, không dám nhìn mũi giày của chính mình.
“Em đến… vì có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Vào trong rồi nói.” Lục Hạc Nam nghiêng người một chút, giọng nói uể oải, ánh mắt dịu dàng như sương sớm nơi núi rừng nhìn thẳng vào Lương Quyến, ra hiệu mời cô vào.
Ánh mắt ấy khiến Lương Quyến không thể từ chối, cô đành nghiến răng, thuận theo ý anh mà bước vào ngôi nhà đã lâu không đặt chân tới.
Rèm trong nhà được kéo kín mít, ánh sáng mờ nhạt, không khí ngột ngạt mang theo hơi thở của bệnh tật, bàn trà rộng lớn trong phòng khách cũng hỗn loạn vô cùng.
Ngoài chồng tài liệu cao như núi còn có mấy bao thuốc lá vương vãi bên dưới, có cái mới bóc, có cái chỉ còn vài điếu sót lại.
“Bệnh rồi thì đừng hút thuốc nữa.”
Lương Quyến vô thức nhíu mày, cố kìm giọng, khiến lời nói nghe như một gợi ý, chứ không phải quan tâm.
“Ừm, nghe lời em cả.”
Lục Hạc Nam gật đầu, không hề do dự cúi người, gom hết mấy bao thuốc trên bàn ném vào thùng rác.
Thế nhưng, chỉ vài động tác đơn giản như vậy, khi đứng thẳng dậy, hơi thở của anh đã trở nên dồn dập.
Lục Hạc Nam vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, một tay chống lên mép bàn, cố gắng điều hòa nhịp thở, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn ngứa sâu trong cổ họng, ho đến run người.
Tiếng ho nhẹ nhưng không kiềm chế được ấy khiến lòng Lương Quyến rối bời.
Cô buộc phải im lặng, dìu Lục Hạc Nam ngồi xuống sofa, sau đó bước vào phòng ăn, theo thói quen xưa mở chiếc tủ thứ hai bên tay trái. Cô lấy ra một chiếc ly thủy tinh, cẩn thận tráng qua nước nóng, rồi hứng một ly nước ấm, thử độ nóng bằng mu bàn tay, sau đó mới đưa cho Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam chăm chú nhìn Lương Quyến hoàn thành mọi động tác, khi ly nước được đưa đến trước mặt, anh vươn tay đón lấy, đầu ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào tay cô.
Sự ngượng ngập kéo đến muộn màng, Lương Quyến đan hai tay lại, một tay che lên chỗ vừa bị chạm, ánh mắt dao động liếc quanh phòng khách, cắn môi tìm lời để nói.