[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 154: Giữa chúng ta là quan hệ gì?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 154: Giữa chúng ta là quan hệ gì?
Chuyến thăm đoàn phim của Lục Hạc Nam không phải là lời nói suông. Từ đồ ăn đến thức uống, từ món Trung đến món Tây, từ đồ lạnh đến đồ nóng, từ bữa chính đến bánh ngọt, có đường hay không đường, thứ gì cũng chu đáo hoàn hảo, khiến người ta không thể bắt bẻ lấy một điểm.
Giống như việc anh chỉ cần đứng đó thôi cũng đã đủ khiến lòng người trở nên bình yên và an ổn.
“Chị Linh, bạn chị rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?”
Lê Thuận Hữu – trưởng bộ phận hậu cần – hạ thấp giọng, nháy mắt ra hiệu với Chúc Linh Linh, ánh mắt len lén đánh giá Lục Hạc Nam từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, đi tới đi lui mấy lượt, cuối cùng không nhịn được tặc lưỡi hai tiếng.
“Khí chất, cách nói năng… quả là không tầm thường, chẳng lẽ là nhân vật nào có địa vị cao trong giới…”
Lê Thuận Hữu như sực nghĩ ra điều gì, đột ngột nuốt lại câu nói dang dở, không dám nói thêm nửa lời, chỉ nhìn chằm chằm Chúc Linh Linh, ánh mắt ngầm truyền đạt hàm ý: hiểu cả rồi, không cần nói thêm nữa.
Chúc Linh Linh cười gượng hai tiếng, không đủ can đảm để thừa nhận thân phận của Lục Hạc Nam, lại càng không dám phủ nhận. Cô cũng chẳng biết nên nói gì, muốn viện đại một cái cớ cho qua cũng không tìm được lý do hợp lý.
Lê Thuận Hữu coi như cô đã ngầm đồng ý, căng thẳng nuốt nước bọt, đến cả nhịp thở cũng nhẹ đi thấy rõ.
“Trưởng phòng Lê, cái bảng nhỏ để cảm ơn người mời đồ ăn khuya phải ghi sao đây ạ?” Cô gái phụ trách quầy nước, Đinh Tuyết Lan, không quyết được, cầm bút vẽ chạy tới hỏi Lê Thuận Hữu.
Vẽ bảng cảm ơn người mời đồ là truyền thống của đoàn phim. Nhưng hôm nay người tới mời ăn từ đầu tới chân đều phủ một tầng thần bí, khiến Đinh Tuyết Lan không biết bắt đầu viết từ đâu.
“Cứ ghi là…” Lê Thuận Hữu ngập ngừng, lại liếc mắt nhìn Chúc Linh Linh cầu cứu.
Chúc Linh Linh cắn răng đón lời, phất tay một cái, giọng nói mang chút kiêu ngạo không biết ngượng: “Ghi là bạn của cô Chúc mời cả đoàn ăn khuya!”
Đinh Tuyết Lan chần chừ đáp lời, lúc rời đi thì cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần.
Trong lòng cô có chút lạ lùng, nhưng không nói được thành lời. Chỉ mơ hồ cảm thấy, gọi người đàn ông lạnh nhạt và cao quý kia là “bạn của cô Chúc” thật sự không hợp.
Dù gì, nếu hai người thật sự chỉ là bạn, vậy thì tại sao anh lại bỏ mặc Chúc Linh Linh mà lại đi sóng bước bên đạo diễn Lương Quyến?
Cả đoàn phim vẫn đang chìm trong niềm vui ăn khuya, gần như không ai để ý ở một góc khuất vắng vẻ, có hai bóng người cao gầy đang đứng sát bên nhau, như thể đang thì thầm điều gì.
Cuối tháng Năm, Bắc Thành chưa bước vào hạ, đêm đến gió nổi, mang theo chút lạnh lẽo.
Hai người đi bên nhau không nói gì, khoảng cách giữa vai đủ để ánh trăng len lỏi qua, chỉ có bước chân đều đặn là vô tình để lộ sự xa cách gượng gạo.