[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 151: Có đầu có đuôi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 151: Có đầu có đuôi
Vì là sinh nhật “sáu sáu” nên mang hàm ý cát tường “lục lục đại thuận”, người luôn coi trọng lễ nghi như Kiều Chấn Bang đã tổ chức tiệc mừng thọ sáu mươi sáu tuổi long trọng hơn hẳn mọi năm.
Sáng sớm hôm ấy, Lục Hạc Nam vừa mới khỏi bệnh đã mới đáp chuyên cơ tới Kinh Châu. Vừa xuống máy bay, anh không có lấy một khắc nghỉ ngơi, lập tức đến thẳng tiệc mừng thọ của Kiều Chấn Bang.
Bữa tiệc được tổ chức tại một trang viên ngoại ô của nhà họ Kiều, danh sách khách mời được rà soát kỹ càng nhiều lần, đảm bảo người tham dự đều là nhân vật có máu mặt trong các giới.
“Kiều Chấn Bang cũng biết chơi thật đấy, thảm đỏ trải đến tận ngoài cổng rồi. Đây mà gọi là tiệc mừng thọ á? Lộng lẫy như thế, nói là lễ trao giải của giới giải trí chắc cũng có người tin!”
Xe vòng qua vòng xuyến bên ngoài trang viên, Nhâm Thời Ninh ngồi ở ghế sau, qua cửa sổ nhìn thoáng qua cảnh đông đúc trước cổng chính, khẽ tặc lưỡi, không khách sáo gì mà châm biếm một câu.
Lục Hạc Nam ngồi bên cạnh, hai mắt khép hờ, nghe vậy thì hờ hững cười nhạt một tiếng xem như đáp lại, chẳng mặn mà gì với việc chế nhạo.
“Cậu định đi cửa chính à?”
Xe chạy chầm chậm, đến khi rẽ vào một góc vắng vẻ yên tĩnh, để lại sau lưng mọi ồn ào náo nhiệt, Nhâm Thời Ninh lúc này mới lờ mờ nhận ra — bọn họ đang đi thẳng vào khu đỗ xe ngầm.
Lục Hạc Nam từ từ mở mắt, trong đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thoáng qua chút nhàm chán.
Anh khẽ thở dài, giọng dửng dưng như thể chẳng tiếc nuối gì: “Hôm nay là sân nhà của nhà họ Kiều, sao tôi có thể giành mất tâm điểm của chủ nhân được.”
Nhâm Thời Ninh cười khẩy một tiếng, xé toạc cái vỏ bọc khiêm nhường giả tạo của anh, châm chọc nói: “Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu tỏ ra tôn trọng nhà họ Kiều đến vậy.”
Xe dừng ổn định trước thang máy, Mạc Quyên đã đợi sẵn từ lâu bước lên, vẫy tay chào họ.
Lục Hạc Nam cong môi cười, vừa khoác áo khoác ngoài vừa đẩy cửa xe: “Lần cuối cùng rồi, giữ đủ thể diện xem như cho nhà họ Kiều chút mặt mũi cuối cùng.”
“Thể diện với chẳng mặt mũi gì? Hai người đến trễ còn dám rảnh rỗi đứng đây tán gẫu.”
Cửa xe che đi phần cuối câu của Lục Hạc Nam, Mạc Quyên chỉ kịp nghe một nửa, cô sải bước tới, ngẩng cằm cao cao kiêu ngạo, liếc mắt oán trách hai người họ một cái.
Nhâm Thời Ninh cười gượng, cởi áo khoác choàng lên vai Mạc Quyên, còn ra vẻ nịnh nọt nắm lấy tay cô.
Mạc Quyên khẽ thở hắt ra, như trút được gánh nặng: “Bên tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, Kiều Gia Mẫn đang ở hội trường, lên thang máy là gặp được ngay.”
“Cảm ơn.” Lục Hạc Nam hơi gật đầu với Mạc Quyên, trước khi bước đi còn vỗ vai cô như để trấn an: “Vậy tôi lên trước đây.”
Cùng vợ chồng Nhâm – Mạc xuất hiện sẽ quá chói mắt, càng khiến cho màn kịch sắp xảy ra sau đó trở nên có dụng ý rõ ràng. Đã diễn thì phải diễn cho trọn, hôm nay Lục Hạc Nam đảm nhận vai “người bị hại”, dĩ nhiên không thể để lộ bất cứ điều gì khiến dư luận nghiêng về phía mình một cách không tự nhiên.