[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 149: Giữa anh và cô, từng có một đứa trẻ
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 149: Giữa anh và cô, từng có một đứa trẻ
Đến khi Tạ Tư Giác xử lý xong những chuyện khác bên mình, một thân thoải mái đến thăm đoàn phim thì đã là cuối tháng Tư.
Lúc này trong đoàn phim đã dần đi vào guồng quay ổn định, buổi đọc kịch bản dài hơi cũng gần đến hồi kết.
“Sao bây giờ mới đến? Không phải nói sau khi nhập học là tới chơi à?” Đồng Hân Nhiên gọi người mang thêm một chiếc ghế đến, vẫy tay bảo Tạ Tư Giác ngồi xuống.
Tạ Tư Giác chỉ cười khẽ, qua chiếc bàn dài khẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Kính Tề một cái, rồi cả hai lập tức né tránh ánh nhìn, ăn ý làm như chẳng quen biết nhau.
“Dạo này chuyện ở trường với chuyện nhà đều khá nhiều, nhất thời không rảnh rỗi để ghé qua.”
Tạ Tư Giác ôm chén trà, nhã nhặn mỉm cười, ánh mắt lơ đãng lại rơi vào người đang ngồi ghế chính – Lương Quyến.
Cô đang kiên nhẫn giúp bạn diễn nam bên cạnh nhập vai, trong tay cầm kịch bản, ánh mắt dịu dàng bình thản. Chỉ khi nói đến đoạn đặc sắc, đôi mắt tĩnh lặng ấy mới ánh lên chút ánh sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng.
Chỉ là cô dường như đã gầy đi khá nhiều, cả người lún sâu trong ghế, chẳng còn như khi gặp ở Kinh Châu. Gương mặt tái nhợt, mỏng manh như người đang bệnh.
Đồng Hân Nhiên đáp nhẹ một tiếng, vì Lương Quyến đang bận làm việc nên cô đành bất đắc dĩ đảm đương việc xã giao, tiếp tục trò chuyện với Tạ Tư Giác.
“Vậy à? Không có chuyện gì lớn chứ, giải quyết xong hết chưa?”
Tạ Tư Giác khẽ gật đầu, định thuận miệng nói một câu để Đồng Hân Nhiên yên tâm, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp khoảnh khắc ánh mắt Lương Quyến chạm vào ánh mắt một nam diễn viên nào đó.
Biểu cảm trên mặt Lương Quyến rất nhẹ nhàng, không hề mang ý gì khác, cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, vậy mà tim Tạ Tư Giác vẫn không kìm được bị xiết chặt một chút, cứ như đang thay một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cảm thấy bất bình.
Trước khi đến thăm đoàn phim, Tạ Tư Giác đã tìm hiểu kỹ. Cậu biết người đàn ông đang ngồi cạnh Lương Quyến hiện giờ chính là nam chính của bộ phim này — Trịnh Sở Mặc.
Cậu ta chẳng có danh tiếng gì vang dội, cũng không có bất kỳ giải thưởng nào để chứng minh thực lực, danh hiệu duy nhất có thể lấy ra khoe được chắc chỉ là cái tiêu đề được các tài khoản marketing thổi phồng đến tận trời — “Nam chính được Lương Quyến đích thân chọn lựa.”
Tạ Tư Giác cụp mắt xuống, khẽ hừ một tiếng, lòng hiếu thắng trong chớp mắt bốc lên. Cậu nuốt lại câu “đã giải quyết xong rồi” vừa đến cửa miệng, sau đó nâng cao giọng, âm điệu nhấn nhá rõ ràng, đầy ẩn ý: “Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là chú ruột bị bệnh, khá nặng, mấy vị trưởng bối trong nhà đều rất lo.”
Cách vài chiếc ghế, tay Lương Quyến đang cầm kịch bản bỗng khẽ run. Không biết cô vừa nghĩ đến điều gì, gương mặt vốn bình tĩnh lại thoáng qua một tia thất thần rất nhẹ.
“Sao vậy?” Trịnh Sở Mặc ngẩng đầu, nhạy bén nhận ra cảm xúc thay đổi trong cô.
“Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ câu thoại này có thể mài giũa thêm một chút.”