[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 147: Xin lỗi, anh đến trễ rồi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 147: Xin lỗi, anh đến trễ rồi
Sau khi Lục Hạc Nam bị ép liên hôn với nhà họ Kiều, người làm chị gái như Lục Nhạn Nam rất hiếm khi can thiệp vào chuyện riêng của em trai.
Cũng không hẳn vì Lục Hạc Nam đã yên bề gia thất mà cô không cần lo, mà là bởi Lục Nhạn Nam không vượt qua được khúc mắc trong lòng – cô luôn cảm thấy bản thân đã phụ lòng đứa em út này.
Tầng sản phụ khoa của bệnh viện tư nhân ở Kinh Châu.
“Chu Ngạn, anh nhìn xem, có phải là Kiều Gia Mẫn không?”
Lục Nhạn Nam tựa vào lòng Chu Ngạn, tay cầm tờ giấy khám thai của mình, ánh mắt lại dừng chặt ở bóng dáng vội vã của một người phụ nữ ở khúc ngoặt cầu thang.
Chu Ngạn nheo mắt nhìn kỹ một hồi: “Sao cô ta lại ở đây?”
“Tất nhiên là cũng mang thai rồi.” Lục Nhạn Nam cười lạnh một tiếng, giọng điệu hàm chứa nhiều tầng nghĩa, “Lá gan cũng lớn thật đấy, sợ nhà họ Lục không bắt được lỗi của cô ta.”
Chu Ngạn sửng sốt, cau mày nhìn xuống: “Ý em là–”
“Chẳng lẽ cái thai đó lại là của Hạc Nam?” Lục Nhạn Nam nhếch môi, chẳng buồn giấu sự mỉa mai của mình.
Tối hôm đó, Lục Nhạn Nam và Chu Ngạn đáp máy bay công vụ xuống sân bay dự bị ở Bắc Thành, sau đó đến nơi ở của Lục Hạc Nam tại đây – Quan Giang Phủ.
Nội thất của Quan Giang Phủ vẫn giữ nguyên phong cách của vài năm trước, từng món đồ trang trí trong tầm mắt đều là từng đôi một. Ánh trăng phản chiếu lên rèm cửa màu champagne, lung linh lấp lánh, đủ để thấy được bàn tay bài trí nơi này từng rất dịu dàng và tinh tế.
Lục Hạc Nam không phải người có phong vị như thế, vậy nên thiết kế trong nhà chỉ có thể do người khác làm ra.
Một hồi rung động thoáng qua trong tim, mũi lấp đầy mùi lạnh đặc trưng của Bắc Thành, Lục Nhạn Nam bỗng nghĩ đến điều gì đó, bước vào cửa, tránh ánh mắt, không dám nhìn thêm lần nữa.
“Chị sắp làm mẹ rồi, làm việc sao vẫn chẳng biết nặng nhẹ gì cả?” Lục Hạc Nam đưa một cốc nước ấm cho Lục Nhạn Nam, giọng nói tuy quan tâm nhưng ngầm trách móc.
Lục Nhạn Nam mặt mày tái nhợt vì đường xa mệt mỏi, không mảy may lay chuyển. Lục Hạc Nam không lay nổi cô, đành quay mũi dùi sang Chu Ngạn.
“Anh rể, anh cũng không ngăn chị ấy lại chút nào.”
Chu Ngạn hơi sững người, dáng vẻ vô tội: “Chuyện cô ấy quyết làm, anh ngăn nổi chắc?”
“Nói chị chẳng biết nặng nhẹ?” Lục Nhạn Nam dần lấy lại sức, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên tựa vào sofa, nhàn nhã đánh giá Lục Hạc Nam.
“Thế còn em, làm việc biết nặng nhẹ chắc? Không nói không rằng chạy đến Bắc Thành, hại chị phải lặn lội tìm khắp Kinh Châu.”
“Em đến Bắc Thành công tác.” Lục Hạc Nam mím môi, ánh mắt né tránh, sắc mặt lúng túng hiếm thấy.
Lục Nhạn Nam “ồ” lên một tiếng, vạch trần một cách khách quan và lạnh lùng: “Là chị rời khỏi nhà họ Lục quá lâu rồi sao? Bắc Thành giờ cũng có vụ làm ăn nào đáng để Chủ tịch Lục đích thân lặn lội tới thế à?”