[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 146: Chúc mừng bọn họ, hỷ sự lâm môn
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 146: Chúc mừng bọn họ, hỷ sự lâm môn
Giữa tháng Ba, sắp đến cuối tháng, đầu xuân vừa chớm, Bắc Thành mưa rơi rả rích suốt một tuần liền.
Diễn viên vẫn chưa vào đoàn, tổ mỹ thuật và tổ quay phim là những người đến trước tiên. Giám đốc mỹ thuật và tổng giám đốc quay phim theo chân Lương Quyến đi khắp ngõ ngách Bắc Thành gần nửa tháng, dựa vào kịch bản để tìm cảm hứng cho góc quay, tiện cho việc sau này xác định lần lượt các địa điểm quay thực tế.
Trên đường về vào buổi chiều tà, giám đốc mỹ thuật Trang Hiểu Khiêm đang nghịch máy quay, không tiếc lời khen những bức ảnh khảo sát mấy ngày nay. Bỗng dưng, anh quay đầu liếc nhìn Lương Quyến đang ngồi ghế sau.
“Thật không ngờ, đạo diễn Lương lại quen thuộc Bắc Thành đến vậy.”
Lương Quyến nhắm mắt giả vờ chợp mắt, nghe vậy chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Ngồi bên cạnh cô là tổng giám đốc quay phim Tần Tử Diệp, nghe xong thì không nhịn được trợn mắt, khóe môi nhếch lên cười, không nể nang gì mà trêu ghẹo:
“Nhìn là biết cậu chẳng thèm làm bài tập trước khi đi đoàn, đến tiểu sử đạo diễn cũng lười lên Baidu tra lấy một cái.”
Tần Tử Diệp và Lương Quyến là bạn diễn lâu năm. Từ khi Lương Quyến nổi tiếng, anh đã trở thành quay phim riêng cho cô. Quá khứ thế nào anh biết rõ hơn người mới hợp tác lần đầu như Trang Hiểu Khiêm nhiều.
“Sao vậy?” Trang Hiểu Khiêm hơi sững người, nhưng cũng không giận, cúi đầu tỏ vẻ khiêm tốn học hỏi.
“Đạo diễn nhà ta là học sinh xuất sắc tốt nghiệp đại học Hoa Thanh đấy!” Tần Tử Diệp tròn mắt, không kiềm được nâng cao giọng. “Mấy cái tin đó marketing suýt nữa viết nát cả mạng rồi, cậu chưa từng thấy à?”
Trang Hiểu Khiêm chỉ cười gượng hai tiếng. Tuy anh làm việc trong giới giải trí, nhưng lại không mấy hứng thú với mấy chuyện tin đồn nhảm, chỉ một lòng làm tốt phần việc của mình.
Lương Quyến đã chấm anh, tất nhiên sẽ không mạo hiểm thay đổi đội ngũ, giao tổ mỹ thuật quan trọng thế này vào tay anh.
Chiếc xe thương vụ chạy trong màn mưa nhỏ, chậm rãi trở về trước cửa khách sạn. Xe còn chưa kịp dừng hẳn dưới hành lang, Đồng Hân Nhiên đã từ trong đại sảnh khách sạn bước ra, như mũi tên xông tới.
“Có chuyện gì mà hôm nay lại sốt sắng vậy? Chẳng phải tôi mua đồ ăn khuya cho cậu rồi đó sao?” Lương Quyến cười nhẹ, đưa vài hộp đồ ăn đóng gói vào tay Đồng Hân Nhiên.
“Sao lại không chịu nghe điện thoại nữa?” Hương thơm ngào ngạt từ hộp đồ ăn bốc lên, nhưng Đồng Hân Nhiên chẳng rảnh để nghĩ tới chuyện ăn, mặt lạnh lên tiếng trước.
“Điện thoại hết pin rồi.” Lương Quyến nhún vai, nói nhẹ bẫng.
Khóe môi Đồng Hân Nhiên kéo lên một nụ cười cứng đờ, đảo mắt nhìn xung quanh, ra hiệu cho Trang Hiểu Khiêm và Tần Tử Diệp đi trước. Cô khoác tay Lương Quyến, thong thả bước đi sau cùng, cho đến khi hành lang im ắng, không còn bước chân nào, mới hạ giọng nói: “Tối nay Hoàng Văn Sơn tới rồi, còn dẫn theo cô diễn viên mới nuôi kia.”