[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 145: Vì diễn mà sinh tình
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 145: Vì diễn mà sinh tình
Bắc Thành đầu tháng Ba vẫn chưa có dấu hiệu của mùa xuân, băng tuyết còn chưa kịp tan hết, phóng tầm mắt nhìn ra vẫn là một màu trắng thuần tịnh mịch, ngay cả không khí cũng mang theo sự tinh khiết và lành lạnh thấm qua lớp băng tuyết.
“Trời ơi, Bắc Thành lạnh đến vậy sao!” Vừa mới bước ra khỏi nhà ga, Đồng Hân Nhiên đã rét đến mức run rẩy.
“Tôi thấy cũng bình thường, đâu có đến mức cậu nói.” Lương Quyến nghiêng đầu liếc Đồng Hân Nhiên, cười cô chẳng có tiền đồ.
Đồng Hân Nhiên không nhịn được đảo mắt một cái, bước nhanh vượt qua Lương Quyến, bực dọc lườm cô: “Cậu trở lại nơi cũ, tôi sao mà so được?”
Cô ấy kéo vali, ngẩng đầu bước đi đầy kiêu ngạo, không để ý đến vẻ cứng đờ thoáng qua trên người Lương Quyến.
Nơi cũ gì chứ? Cũng chỉ là “khắc thuyền tìm kiếm” — một hồi vọng tưởng đã mục nát.
Chúc Linh Linh đến sớm hơn Lương Quyến và Đồng Hân Nhiên một tuần, tiệc đón gió được đặt tại một viện nhỏ mang phong cách cổ ở vùng ngoại ô vắng vẻ, tên gọi là “Thính Tuyết Các”. Chủ quán là người có tình thú, nơi nào cũng là phong cảnh đẹp như tranh.
Vừa bước qua cổng đá đi vào sân, Đồng Hân Nhiên đã không kìm được thốt lên: Bỏ qua cảnh tuyết rơi rụng trên cành, nơi này chẳng khác gì lâm viên phương Nam.
“Cậu từng đến đây chưa?” Đồng Hân Nhiên thấy Lương Quyến trông có vẻ thất thần, thuận miệng hỏi.
Lương Quyến do dự lắc đầu, nói là chưa đến thì cũng không đúng, nếu nói kỹ thì cũng chỉ là đi ngang qua. Bởi vì men theo đường núi phía sau đi tiếp vài cây số, chính là hội quán Lộc Sơn của Nhâm Thời Ninh — nơi cô và Lục Hạc Nam lần đầu gặp gỡ.
Trái tim lại âm ỉ đau, nhưng lần này cơn đau đã dịu đi, dường như chỉ cách lãng quên một bước nữa thôi.
“Sao đến muộn vậy?”
Nghe tiếng bước chân, Chúc Linh Linh đang ngồi trong phòng nhanh chóng đi ra, theo sau cô là một người đàn ông dáng gầy gò, cúi đầu, đứng trong bóng tối nên không nhìn rõ khuôn mặt.
Chúc Linh Linh khựng lại một chút, sau đó quay người, trực tiếp đan chặt mười ngón tay vào tay người kia, cong môi chậm rãi bước đến trước mặt Lương Quyến.
Dưới ánh sáng lác đác lọt vào trong nhà, Lương Quyến nheo mắt lại, cuối cùng cũng mơ hồ nhận ra — người đàn ông được Chúc Linh Linh dắt tay, trầm mặc ít lời, cả người cứng đờ và lúng túng đó, lại chính là Dương Nhất Cảnh — người từng vô tư, ồn ào và trượng nghĩa nhất thời đại học.
Hốc mắt Lương Quyến chợt nóng lên, trước khi nước mắt kịp trào ra, cô ném lại phía sau khuôn mặt không tin nổi của Đồng Hân Nhiên, bất chấp tất cả mà bước lên ôm chặt lấy người bạn cũ đã lâu không gặp.
“Anh Cảnh, lâu quá rồi không gặp!”
Dương Nhất Cảnh cười nhạt, vỗ vỗ lưng cô, giọng khàn đặc: “Xin lỗi nhé, để mọi người lo lắng suốt ba năm.”
“Cậu làm gì vậy, ba năm không gặp, vừa gặp đã nói mấy lời xa cách như thế!” Lương Quyến buông anh ra, vừa lau nước mắt trên mặt một cách lộn xộn, vừa tức tối đấm vào người Dương Nhất Cảnh một cú, “Còn xem bọn này là bạn bè nữa không?”