[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 128: Khuy áo đâu rồi?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 128: Khuy áo đâu rồi?
Dù đã say đến mơ màng, nhưng Lương Quyến lại rất ngoan, không khóc không la, chỉ là đứng không vững, vòng eo mảnh mai bị Lục Hạc Nam siết chặt, ngoan ngoãn tựa vào hõm cổ anh, giọng mũi nặng nề, hơi thở cũng khó khăn.
“Khó chịu… muốn đi…” Lương Quyến nói ngắt quãng, âm thanh mơ hồ chẳng rõ lời.
Lục Hạc Nam im lặng một chút, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mắt cô, giọng trầm khẽ dẫn dắt: “Muốn đi đâu?”
Lương Quyến chậm rãi chớp mắt, đồng tử vô thức tán loạn, lúc suy nghĩ thì lại vô thức cau mày — nơi này là Kinh Châu, là nơi suốt hai mươi bảy năm cuộc đời khiến cô cảm thấy xa lạ nhất.
Cô như bèo dạt giữa Kinh Châu, chính bản thân cũng chẳng biết mình nên đi đâu.
“Đi với anh, được không?”
Lục Hạc Nam không cho cô cơ hội lựa chọn, đưa tay xoa nhẹ đuôi mắt đỏ hoe của cô. Rõ ràng là đang hỏi ý, nhưng giọng nói dịu dàng trầm thấp như đang mê hoặc.
Anh cũng không biết Lương Quyến có nghe hiểu không, chỉ thấy hàng mi ướt đẫm nước mắt của cô khẽ run, môi cắn nhẹ, đôi mắt ngập lệ mơ hồ nhìn anh.
Rõ ràng nét mặt đầy do dự, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình, không nói lời từ chối.
Đứng ngây ra bên cạnh, Tạ Tư Giác mãi vẫn chưa kịp hoàn hồn, vừa nghe Lục Hạc Nam nói thế thì lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Đúng lúc Lục Hạc Nam cúi người bế ngang Lương Quyến, cậu không kìm được hét toáng lên: “Chú! Chú không thể đưa cô ấy đi được!”
“Tại sao?” Lục Hạc Nam hơi nhướng mí mắt, liếc Tạ Tư Giác bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Tay anh vẫn không dừng lại, thậm chí còn thản nhiên dùng ánh mắt ra hiệu với những người khác trong phòng bao, nhờ họ cầm áo khoác và điện thoại của Lương Quyến đưa qua.
“Bởi vì… chuyện này… chuyện này không thích hợp. Chú đã… đã kết hôn rồi.”
Áp lực từ Lục Hạc Nam quá lớn khiến Tạ Tư Giác đổ một lớp mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu đối mặt, chỉ có thể cúi gằm, cố gắng ngăn cản.
“Chị Quyến là người của công chúng, nếu bị fan hay paparazzi chụp được…”
Nhưng càng nói, cậu lại càng thiếu tự tin, giọng nhỏ dần, đến cuối cùng tự giác im bặt — vì lý do ấy với Lục Hạc Nam mà nói, quá yếu ớt, quá nực cười.
Chỉ là vài paparazzi không có đạo đức, dùng tiền là xử lý xong, Lục Hạc Nam nào phải sợ?
Chẳng biết từ khi nào Lục Sâm đã đứng bên cạnh, cũng chẳng rõ đã nhìn bao lâu. Vừa thấy anh, Tạ Tư Giác như vớ được cứu tinh, lập tức nhìn anh cầu cứu.
“Chú—” Cậu định nói lại thôi, hy vọng Lục Sâm hiểu được tấm lòng mình.
Lục Sâm liếc nhìn Tạ Tư Giác một cái đầy ẩn ý, ánh mắt chuyển sang Lục Hạc Nam. Anh vỗ mạnh lên vai Lục Hạc Nam, nét mặt chẳng rõ là nhẹ nhõm hay mang nặng tâm sự.
“Xe đợi sẵn ở bãi đỗ dưới tầng hầm rồi, ra khỏi thang máy là thấy.”
Lục Hạc Nam cụp mắt gật đầu, ôm chặt người trong lòng, không nói lời dư thừa nào, quay lưng đi thẳng, bỏ lại những ánh nhìn rối rắm phía sau, sải bước ra khỏi phòng.