[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 126: Đến đây là kết thúc, đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 126: Đến đây là kết thúc, đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa
Sau khi thay quần áo xong, Lương Quyến ôm áo khoác vest của Lục Hạc Nam quay lại sảnh tiệc, từ cửa bên bước vào. Cô vô thức liếc nhìn vị trí chủ tọa bên bàn tiệc.
Trống không. Anh thực sự không quay lại.
Câu nói như để trấn an cô đừng căng thẳng —”ngồi một lát rồi sẽ đi” — hóa ra không phải chỉ là lời nói đùa.
Anh thật sự không quay lại.
Số người tụ họp trong đại sảnh vẫn đông như trước. Trên đường quay lại, Lương Quyến gặp vài người quen, chỉ là cô ôm chặt chiếc áo vào lòng, gượng gạo nở một nụ cười, đến cả đối phương nói gì cô cũng chẳng nghe rõ.
Cho đến khi quay người lại, bất ngờ chạm mặt Kiều Gia Mẫn. Khi ánh mắt hai người va chạm, Lương Quyến có chút hoảng hốt không kịp phản ứng.
Ánh mắt của Kiều Gia Mẫn quá đỗi ngạo mạn, lạnh lùng, mang theo một kiểu đánh giá gần như cay nghiệt, khiến Lương Quyến cảm thấy bản thân như đang đứng giữa hội trường lộng lẫy ánh đèn, lại trần trụi không mảnh vải che thân.
Cô chợt thấy xấu hổ trong khoảnh khắc, vì chính mình khi nãy còn khẽ rung động như sống lại từ cõi chết.
“Cô Kiều.” Lương Quyến chủ động bước đến, miễn cưỡng bắt chuyện.
Phải gọi là bà Lục mới đúng, nhưng cô không có xu hướng tự hành hạ bản thân. Dù danh xưng đó đã lên đến cổ họng, cô vẫn không thể nào nói trọn vẹn một cách suôn sẻ.
Kiều Gia Mẫn khẽ gật đầu, không chấp nhặt chuyện xưng hô. Nhưng khi Lương Quyến từng bước đến gần, ánh mắt cô ấy tự nhiên rơi xuống chiếc áo khoác trong lòng Lương Quyến.
Chiếc áo ấy là của ai, nhạy bén như Kiều Gia Mẫn không thể không nhận ra.
Phát giác ánh nhìn của Kiều Gia Mẫn, nét mặt Lương Quyến có phần ngượng ngập. Là phụ nữ, cô đương nhiên hiểu rõ trong ánh mắt Kiều Gia Mẫn vừa lóe qua một tia địch ý.
Thế nên Lương Quyến vội vàng đưa áo khoác ra, có lẽ vì quá căng thẳng nên lời nói cũng hơi lắp bắp: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi lại quên mất phải trả lại chiếc áo này.”
Cô cúi đầu, che đi nỗi xót xa sắp trào dâng trong mắt. Khi ngẩng lên, nụ cười trên môi cô nhàn nhạt, mang theo chút cảm kích và lễ độ vừa đủ: “Vài hôm nữa tôi sẽ rời khỏi Kinh Châu, e là không kịp gặp mặt để trả lại cho Chủ tịch Lục. Hay là—”
Cô khéo léo ngừng lại, thấy Kiều Gia Mẫn không có ý định đưa tay ra nhận, liền hơi nhích tay về phía trước, như chờ đợi người đối diện tiếp nhận cả chiếc áo lẫn lời mình chưa nói hết.
“Sao cô Lương không ở lại Kinh Châu thêm vài hôm nữa?”
Kiều Gia Mẫn giơ tay vuốt nhẹ sợi tóc bên thái dương, ánh mắt chuyển hướng, khéo léo rời khỏi chiếc áo, rơi xuống gương mặt của Lương Quyến.
Cô ta không nhận lấy áo, cũng không tiếp lời đang dang dở của Lương Quyến, mà đổi giọng, hỏi một câu nghe thì tưởng vô thưởng vô phạt.
Cô ta là đại tiểu thư nhà họ Kiều, là vợ hợp pháp của Lục Hạc Nam, là quý nữ danh tiếng bậc nhất Kinh Châu. Nơi công cộng như thế này, khí thế và hướng đi của cuộc nói chuyện, phải do cô ta nắm chắc, chứ không thể bị lòng ghen tuông dắt mũi.