[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 125: Ánh mắt nhìn đàn ông của em từ khi nào lại trở nên tệ đến thế?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 125: Ánh mắt nhìn đàn ông của em từ khi nào lại trở nên tệ đến thế?
Khoác áo khoác của Lục Hạc Nam lên người, toàn thân Lương Quyến như được hơi thở và hơi ấm còn sót lại của anh bao trùm đến kín mít, đến mức cô gần như quên mất bản thân đã làm sao mà có thể chịu đựng ánh mắt khác thường của đám đông, từng bước từng bước đi ra khỏi đại sảnh tiệc.
Cô nắm chặt chiếc ví cầm tay, cúi đầu, rũ mắt, như thể mình vừa phạm phải lỗi lầm nào đó, lặng lẽ lướt qua rất nhiều người. Lúc sắp đến cửa, đầu gối chân trái còn vô tình đập vào bàn rượu bên cạnh cửa ra vào, cơn đau âm ỉ sau đó mới ùa đến khiến người ta khó chịu.
Lúc đó, cô đã bước ra khỏi đại sảnh, đứng trong hành lang của tòa lâu đài cổ, đối mặt với gió lạnh.
Dàn nhạc giao hưởng lại một lần nữa cất lên phía sau, tiếng cười nói náo nhiệt của dạ tiệc quay trở lại, còn Lương Quyến thì đứng giữa khoảng trống lạnh lẽo nơi hành lang, chậm rãi lấy lại tinh thần.
Gió lạnh mang theo tuyết đọng trên nền đất không chút thương tiếc luồn vào áo, cô theo phản xạ kéo chặt áo khoác đang choàng trên vai, cằm và chóp mũi cũng rút sâu vào trong cổ áo.
Hơi ấm còn sót lại của Lục Hạc Nam trên áo khoác dần tan biến trong tiết trời dưới không độ, chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt nơi chóp mũi là mãi không thể xua đi.
Tiếng rung trong túi xách vang lên, là cuộc gọi đến từ Quan Lai.
“Alo, có chuyện gì thế, Lai Lai?”
Đầu gối trái lại âm ỉ đau, Lương Quyến đứng khom một chân trong gió lạnh một lúc, chuyển toàn bộ trọng lượng sang chân phải.
Quan Lai nhân lúc thay trang phục chúc rượu đã lẻn vào phòng nghỉ, hạ giọng, giọng nói mang theo chút lo lắng.
“Cậu không sao chứ? Cậu đi đâu vậy?”
“Không sao, bên trong ngột ngạt quá, mình ra hành lang hít thở chút không khí, lát nữa sẽ quay lại.” Lương Quyến cười nhẹ, lấy hộp thuốc lá từ túi xách ra, thuần thục gõ ra một điếu, ngậm nơi môi.
Rồi cô nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai và tai, một tay giữ túi, một tay lục lọi bên trong, tìm chiếc bật lửa chẳng biết lại bị nhét vào góc nào.
Quan Lai đáp một tiếng, nhưng dường như vẫn chưa yên tâm, giọng có chút không tự nhiên.
“Vậy là tốt rồi. Mình nhờ nhân viên phục vụ mang quần áo đến nhà vệ sinh cho cậu, nhưng họ đi khắp các phòng vệ sinh mà vẫn không tìm thấy cậu.”
“À, vậy à. Cậu bảo họ để quần áo trước cửa nhà vệ sinh là được rồi, mình hút điếu thuốc rồi vào liền.”
Lương Quyến không nhận ra sự bất thường trong lời nói của Quan Lai, chỉ tùy tiện đáp lại với giọng điệu có chút áy náy. Sau đó, cô siết chặt chiếc bật lửa trong tay, ngón cái miết nhẹ bánh lửa, ngọn lửa màu cam phụt lên tức thì nơi đầu ngòi.
Gió tháng hai ở Kinh Châu vẫn không thể xem thường, ngọn lửa yếu ớt lúc sáng lúc tắt nơi đuôi điếu thuốc, tay Lương Quyến gần như đông cứng, điếu thuốc kẹp giữa môi mãi không thể cháy.
“Giờ thì không kịp rồi.” Giọng Quan Lai đột nhiên căng thẳng, cô ấy nuốt nước bọt một cách bất an, đôi môi mím chặt.