[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 121: Hai vợ chồng họ thật là kỳ quặc
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 121: Hai vợ chồng họ thật là kỳ quặc
Dự báo thời tiết nói mấy ngày gần đây ở Kinh Châu sẽ có tuyết, nên suốt thời gian qua, Thôi Dĩ Hoan luôn lo chuyến bay đến Kinh Châu sẽ bị trễ. Nhưng đến ngày khởi hành, bầu trời Kinh Châu lại trong xanh không gợn mây, là một ngày nắng đẹp hiếm hoi như được ông trời ưu ái.
Suốt năm năm trời không ra bắc, vừa khi cửa khoang mở ra, cơn gió lạnh buốt lập tức ùa vào máy bay. Lương Quyến kéo sát áo khoác, tay còn lại xách hành lý xách tay, theo bản năng co quắp người lại.
Có lẽ vì trong xương cốt vẫn còn lưu lại ký ức về phương Bắc, nên khi vừa bước khỏi máy bay, hít thở luồng không khí lạnh khô đã xa cách bấy lâu, Lương Quyến chỉ cảm thấy xung quanh thật thân thuộc, không hề có chút xa lạ nào.
Người vui mừng nhất trước việc Lương Quyến trở lại Kinh Châu, không ai khác chính là Quan Lai.
Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan vừa đẩy xe hành lý ra đến cửa đã thấy Quan Lai mặc áo khoác cashmere màu xanh rêu đậm, đeo kính râm to quá cỡ, cười lên phong tình vạn chủng.
“Ôi chao, cục cưng, là dì Quan Lai của con đây, gọi một tiếng dì nào~”
Vừa lại gần, Quan Lai đã vội tháo kính râm, bước nhanh tới bên cạnh Khang Khang, cố tình làm giọng dịu dàng thân thiện, còn làm mặt xấu chọc cười.
Dang tay ra định ôm một cái, lại bị phớt lờ không thương tiếc. Lương Quyến liếc Quan Lai một cái đầy chán ghét, đứng bên cửa xe, giọng đầy mỉa mai: “Nó mới được một tháng tuổi, chưa biết nói đâu.”
“Không biết nói thì sao chứ? Không biết nói dì vẫn thương!” Quan Lai chẳng thèm để tâm, vẫn kiên trì chọc ghẹo đứa bé trong lòng Thôi Dĩ Hoan.
Mãi đến khi Thôi Dĩ Hoan ôm Khang Khang nháy mắt ra hiệu, Quan Lai mới sực nhận ra trong lời Lương Quyến có vị chua rõ rệt.
“Không đến nỗi nào chứ, Quyến Quyến, đến dấm của trẻ con mà cậu cũng ăn à?” Quan Lai khoác tay Lương Quyến, còn tận tay mở cửa ghế phụ, ân cần chu đáo đỡ cô lên xe.
“Đây đâu còn là thời đại học, cái hồi cậu ghen lồng lộn vì Chúc Linh Linh nữa rồi.” Lương Quyến cúi đầu ngồi vào xe, lòng thấy vui nhưng miệng vẫn không chịu buông tha Quan Lai.
Dù đã tốt nghiệp đại học gần sáu năm, nhưng khi nghe Lương Quyến đột nhiên nhắc đến Chúc Linh Linh, Quan Lai vẫn tức đến sôi máu.
“Lương Quyến, mình đâu chỉ ghen mỗi hồi đại học! Cậu cứ nói đi, mấy năm nay là mình ở cạnh cậu nhiều hơn, hay là cô ta ở cạnh cậu nhiều hơn?”
Quan Lai thắt dây an toàn, nổ máy xe, miệng vẫn lải nhải không dứt.
“Người ta là nữ chính trên màn ảnh ba lần vì đạo diễn Lương của chúng ta cơ mà! Loại vô danh tiểu tốt như mình làm sao có cửa sánh với đại minh tinh như người ta chứ?”
Lương Quyến cúi mắt cười nhẹ, nhận lấy tất cả ấm ức và sự chiếm hữu không nơi xả ra của Quan Lai.
Sáu năm trôi qua như bay. Chúc Linh Linh – người từng co ro trong phòng thảo luận của Hoa Thanh cùng Lương Quyến đọc kịch bản, người từng vì tình yêu mãnh liệt với diễn xuất mà dám liều mình dấn thân vào giới giải trí đầy chông gai – giờ đây đã đứng vững trong một ngành công nghiệp thay máu như chớp, có được chỗ đứng riêng của mình.