[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 109: Nhất định sẽ khiến anh không phải lo lắng gì cả
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 109: Nhất định sẽ khiến anh không phải lo lắng gì cả
Con phố này nằm ở rìa khu trung tâm náo nhiệt của Bắc Thành, yên tĩnh một cách hiếm có. Đèn đường vàng mờ, từng chiếc nối tiếp nhau, ánh sáng cam nhạt đan xen phản chiếu lên bờ vai của Lục Hạc Nam.
Bước chân của anh nhẹ đến mức khi đến gần Lương Quyến, chỉ còn cách bốn năm bước, cô mới chậm rãi phát hiện ra.
“Sao nói chuyện lâu vậy?” Lương Quyến cười khẽ, tung tăng bước tới, nắm lấy tay Lục Hạc Nam, ngón tay thuận thế móc lên, tự nhiên khoác lấy cánh tay anh.
Yêu xa thật sự rất khó chịu đựng, người vốn tự cho mình là tỉnh táo, phóng khoáng, một khi rơi vào lưới tình cũng sẽ vô thức trở nên mềm yếu, dính người.
“Anh với anh Ninh cũng lâu rồi chưa gặp, tất nhiên có nhiều chuyện phải nói.” Lục Hạc Nam co ngón tay, vén lọn tóc lòa xòa trước trán cô, lộ ra đôi mắt có chút mệt mỏi.
“Ngược lại khiến em vất vả đợi anh ở đây.”
Nghe đến hai chữ “vất vả”, tim Lương Quyến chợt thắt lại. Dù sao Lục Hạc Nam trước đây chưa bao giờ nói những lời khách sáo như vậy với cô. Khách sáo đến mức như đang cố giữ khoảng cách.
Lương Quyến cúi đầu mím môi, không nói thêm gì, cùng anh đi vài bước, rồi buông tay anh ra, ngồi vào ghế phụ.
Hai người không nói câu nào suốt dọc đường, không khí trong xe tĩnh lặng đến đáng sợ.
Xe len vào khu trung tâm náo nhiệt, người qua lại đông đúc, Lục Hạc Nam đành giảm tốc. Lương Quyến khép hờ mắt, tóc mai lướt nhẹ qua má, trán tựa lên cửa kính, lặng lẽ cảm nhận ánh đèn LED rực rỡ bên ngoài.
Đó là ánh sáng duy nhất trong đêm nay.
Cho đến khi xe dừng trong hầm để xe của Quan Giang Phủ, Lương Quyến tháo dây an toàn, tay siết chặt dây xích kim loại của túi, khẽ hỏi, như thể không quá chắc chắn.
“Câu nói của Thanh Viễn trước khi đi, ‘người nhà họ Kiều sẽ không tha cho anh’, là có ý gì?”
Cuối cùng cũng hỏi ra rồi. Lương Quyến khẽ thở phào, quay sang nhìn Lục Hạc Nam, ánh mắt mang theo chút dè dặt.
“Chính là ý trên mặt chữ.”
Giọng Lục Hạc Nam không hề mang theo chút do dự, vẻ mặt vẫn bình thản, như thể người sắp đoạn tuyệt với nhà họ Kiều không phải là anh.
Vẻ ngoài điềm tĩnh ấy không đủ để trấn an lòng người, nên anh không muốn tô vẽ bình yên trước mặt Lương Quyến.
“Quyến Quyến, em sợ rồi sao?” Lục Hạc Nam ngừng lại một nhịp, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên vô lăng.
Lương Quyến lập tức ngẩng đầu, không chút do dự đáp: “Dĩ nhiên là sợ.”
Cô cong môi, giọng mang đầy vẻ trêu chọc: “Mạng em chỉ có một, ngoài anh ra, em còn có cha mẹ, người thân, bạn bè thân thiết.”
Cơ thể Lục Hạc Nam cứng lại trong chốc lát, quay đầu nhìn vào đôi mắt ngày càng sáng của Lương Quyến dưới ánh sáng mờ.
“Lục Hạc Nam, em rất sợ đau, cũng rất sợ chết.” Lương Quyến nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt không chút né tránh.
Trong xe im lặng hai giây, rồi bị tiếng cười có phần đột ngột của Lục Hạc Nam phá vỡ.