[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 107: Đây là lý do cậu phản bội tôi sao?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 107: Đây là lý do cậu phản bội tôi sao?
Lễ trao giải của Hoa Thanh tổ chức dài dòng và rườm rà, Lục Hạc Nam không đợi đến lúc kết thúc mà đã rời đi sớm, Sở Hằng cũng vậy.
Vì thế, đến khi Nhâm Thời Ninh giải quyết xong việc ở phòng phát sóng, rồi lặng lẽ đến hàng ghế đầu của khán phòng, thì chỉ còn lại một Mạc Quyên với vẻ mặt hờ hững, không chút hứng thú.
“Bọn họ đều không đến à?”
Gặp lại sau nửa năm, lại hoàn toàn không kịp chuẩn bị tinh thần, Nhâm Thời Ninh cứng ngắc ngồi xuống bên cạnh Mạc Quyên, hắng giọng, cố tìm chuyện để nói.
“Sở Hằng không biết đã đi đâu, còn Lục Hạc Nam chắc là đi tìm Lương Quyến rồi.” Mạc Quyên lắc đầu, so với vẻ lúng túng của Nhâm Thời Ninh, cô lại điềm nhiên và tự nhiên hơn nhiều.
Nhâm Thời Ninh cúi đầu đáp lại một tiếng, len lén dùng khóe mắt liếc nhìn Mạc Quyên mấy lần, thấy trên mặt cô không có chút biểu hiện khó chịu nào khi nhìn thấy mình, trái tim treo lơ lửng mới tạm thời an ổn trở lại.
Mạc Quyên ngồi thẳng lưng, trong lúc cùng mọi người vỗ tay, tiện thể nghiêng đầu liếc nhìn Nhâm Thời Ninh một cái. Chỉ là một cái liếc nhìn không thể gọi là dịu dàng hay nồng nàn, lại khiến một người từng trải qua bao sóng gió như Nhâm Thời Ninh suýt nữa rơi nước mắt.
“Anh gầy đi nhiều đấy.” Mạc Quyên thu ánh mắt lại, đưa tay lấy chai nước khoáng bên cạnh, vừa vặn mở nắp vừa bất chợt nói một câu như vậy.
Vai Nhâm Thời Ninh khẽ run, giọt nước mắt vốn chực chờ trong khóe mắt liền rơi xuống, lăn dài vào phần cổ nóng rát.
“Em—”
Anh chỉ im lặng trong một khoảnh khắc đã vội muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chữ đầu tiên vừa thoát khỏi cổ họng đã bị tiếng rung điện thoại cắt ngang.
“Alo, sao vậy?”
Nhâm Thời Ninh hạ giọng, cố giấu cảm xúc, nghiêng đầu nhấc tay che mặt trong bóng tối, rồi nhanh chóng lau đi giọt nước mắt còn vương trên hàng mi.
Tiếng bên kia rất nhỏ, Mạc Quyên cố lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ, chỉ thấy sắc mặt Nhâm Thời Ninh ngày càng trầm xuống, thậm chí gân xanh trên trán cũng lờ mờ hiện lên.
“Không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?” Nhâm Thời Ninh nhắm mắt lại, hỏi câu thứ hai.
Bên kia lại thấp giọng nói gì đó, Mạc Quyên vẫn không nghe rõ, nhưng hẳn là không quá tệ, vì sắc mặt của Nhâm Thời Ninh không tiếp tục xấu đi.
“Gửi vị trí cụ thể cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Cuộc gọi kết thúc, Nhâm Thời Ninh chống tay lên tay ghế, loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lảng tránh nhìn về phía Mạc Quyên, còn chưa kịp nói lời từ biệt thì đã bị cô chủ động cắt ngang.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cô hỏi thẳng.
Nhâm Thời Ninh mím môi, còn đang do dự không biết nên mở lời thế nào thì Mạc Quyên đã như vô tình, nắm lấy tay trái buông thõng bên người anh. Bàn tay cô nhỏ, chỉ đủ bao lấy các ngón tay anh trong lòng bàn tay mình.
Trái tim Nhâm Thời Ninh khẽ rung lên, chút do dự cuối cùng trong lòng cũng tan biến hoàn toàn.
Anh nuốt nước bọt, quyết định nói thật: “Sở Hằng đã đánh Thanh Viễn một trận.”