[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 103: Thì tôi nguyện cả đời này chẳng có duyên gì với Lục Hạc Nam
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 103: Thì tôi nguyện cả đời này chẳng có duyên gì với Lục Hạc Nam
Buổi lễ trao giải bị trì hoãn gần năm phút cuối cùng cũng chính thức kéo màn sau khi Lục Hạc Nam chậm rãi an tọa.
Hạng mục đầu tiên trong lễ trao giải thông thường là phần phát biểu tổng kết của lãnh đạo trường hoặc ban tổ chức sự kiện, người chăm chú lắng nghe dưới khán đài thì đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Lương Quyến cũng đang thả hồn đâu đâu, như thể xung quanh không có ai.
“Chẳng phải nói là dạo này sếp Lục bận rộn ở Kinh Châu à?” Chúc Linh Linh khẽ dịch người lại gần Lương Quyến một chút, tự giác hạ thấp giọng thì thầm, “Sao tự nhiên lại tới Bắc Thành?”
Lương Quyến ngồi thẳng người, giữ tư thế đoan trang như một con chim sợ ná, chẳng dám cử động lỗ tai nào.
“Tôi cũng không biết.” Cô lắc đầu, đáp lí nhí, ánh mắt lại khóa chặt vào vị trí chính giữa hàng ghế đầu ngay trước sân khấu.
Khung trò chuyện trên WeChat vẫn còn đang dừng lại ở tin nhắn cô hỏi Lục Hạc Nam tình hình ở Kinh Châu ra sao. Những khung hội thoại màu xanh chiếm gần trọn màn hình, đã hơn nửa tiếng trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng được gửi đi, nhưng Lục Hạc Nam vẫn chưa hề trả lời.
Hai người đã thay phiên nhau lên phát biểu trên sân khấu, Lương Quyến cúi đầu, lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, do dự một lúc rồi vẫn chỉnh sửa lại hai dòng tin và nhấn gửi.
[Anh đến Bắc Thành khi nào vậy?]
[Lát nữa anh có lên sân khấu trao giải với tư cách khách mời không?]
Hiệu trưởng Tiêu Kế Phong ngồi bên trái Lục Hạc Nam, trong lòng thấp thỏm không yên. Vốn dĩ nên chăm chú nhìn thẳng về phía trước, giữ một nụ cười đúng mực, vậy mà khoé mắt ông lại không tự chủ được mà liếc về phía bên phải – nơi Lục Hạc Nam đang ngồi.
Vượt đường xa đến đây, thế mà bộ âu phục của anh vẫn gọn ghẽ chỉnh tề, không một chút bụi đường. Hai chân vắt chéo, thần thái dù điềm đạm nhưng vẫn đủ thân thiện. Khi các diễn giả trên sân khấu phát biểu đến đoạn cao trào, anh cũng phối hợp gật đầu mỉm cười, lịch sự vỗ tay theo mọi người.
Rõ ràng một ông lớn đang ngồi ngay bên cạnh, từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ điềm đạm tao nhã, khiến Hoa Thanh cảm thấy vô cùng hãnh diện. Thế nhưng, Tiêu Kế Phong vẫn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót, đến mức ông nghĩ – Lục Hạc Nam dường như không thực sự đặt tâm trí ở đây.
Hiểu ra điều này, Tiêu Kế Phong cúi mắt xuống, vô thức nhìn vào danh sách các đoàn phim đoạt giải đang cầm trong tay, cho đến khi ánh mắt sắc bén rơi vào một cái tên nào đó, ông mới như chợt hiểu ra điều gì đó.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột ngột rung lên hai tiếng. Lục Hạc Nam đang chăm chú lắng nghe khách mời phát biểu trên sân khấu khẽ nhíu mày, vẻ mặt có phần khó chịu nghiêng người cầm lấy điện thoại.
Cho đến khi nhìn rõ cái tên hiển thị ở đầu khung chat, nét lạnh nhạt giữa lông mày anh mới có dấu hiệu tan chảy.
Lục Hạc Nam khẽ cong môi, chỉ dừng lại một chốc, sau đó ngón tay cái lướt nhẹ trên màn hình, gõ một câu ngắn gọn rồi chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, úp lại trên mặt bàn.