[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 10: Cô Lương, còn chưa dùng xong anh mà đã định bỏ lại rồi sao?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 10: Cô Lương, còn chưa dùng xong anh mà đã định bỏ lại rồi sao?
Không biết có phải lời của dì bán cơm có tác dụng hay không, hay là món mà Lục Hạc Nam thực sự hợp khẩu vị — tóm lại, bữa ăn bốn món một canh cuối cùng không thừa lại một cọng rau nào.
Cơm nước no nê xong xuôi, đã đến lúc bàn chuyện nghiêm túc.
“Anh Lục, chuyện hôm đó anh hứa với em, anh vẫn còn nhớ chứ?” Lương Quyến chống khuỷu tay lên bàn, hai mắt sáng rực nhìn anh.
Tay Lục Hạc Nam đang lau miệng thì khựng lại, đôi mắt đen thẫm cũng thoáng trầm xuống.
Cô nhóc này đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, mới nửa tiếng trước còn trừng mắt với anh, giờ có chuyện cần nhờ vả lại một câu “anh” hai câu “anh”, khách sáo quá mức. Dù là phép lịch sự, nhưng vẫn khiến người ta thấy xa cách.
Mà anh thì lại chẳng thích cái kiểu khách sáo xa cách ấy chút nào.
“Hôm đó anh đã hứa gì với em cơ?” Lục Hạc Nam vứt tờ khăn giấy đã dùng sang một bên, ung dung tựa lưng vào ghế, nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt vô hại, như thể thật sự không nhớ rõ lời hứa hôm đó.
Lương Quyến thấy anh chối, trong lòng chột dạ, vội vàng giúp anh nhớ lại: “Hôm đó ở hành lang khách sạn Thế Kỷ, anh nói sẽ dẫn em đi làm việc em muốn làm.”
“Thật sao?” Lục Hạc Nam cau mày, ra vẻ cố gắng nhớ lại mà chẳng có kết quả gì, “Nhưng anh chẳng có ấn tượng gì cả. Không ai từng nói với em là lời hứa của đàn ông sau khi uống rượu không nên tin à?”
Lương Quyến bị chặn họng, bật cười mỉa: “Chưa từng nghe.”
Về chuyện ăn nói, Lương Quyến xưa nay chưa từng chịu thua ai. Cô không ngần ngại đáp trả: “Có lẽ là vì em chưa từng gặp người đàn ông nào vô lại như vậy.”
Cô vốn không giỏi giả vờ ngoan hiền, thấy anh định trở mặt liền cũng chẳng cần kiêng nể gì nữa.
Lục Hạc Nam vốn cố tình trêu cô, thấy vẻ mặt cô từng chút từng chút sụp đổ, đuôi hồ ly lộ rõ, trong mắt anh mới hiện lên ý cười.
Sự bực bội trong lòng vừa được xoa dịu, anh mới có thể cam tâm tình nguyện mà giúp cô.
“Tối nay em có rảnh không?”
“Hả?” Lương Quyến chưa hiểu đầu đuôi.
“Tối nay bảy giờ, ở hội quán Lộc Sơn có buổi tiệc rượu của cựu sinh viên Hoa Thanh, người đến cũng không ít.”
Lời của Lục Hạc Nam đầy hàm ý, nhưng Lương Quyến nhanh chóng hiểu được. Ý anh chính là: những người mà ngày thường cô không gặp được, tối nay đều sẽ tụ tập tại đó.
Lương Quyến điều chỉnh hơi thở, ngạc nhiên hỏi: “Em cũng được tham dự những dịp như vậy sao?”
“Em thì không.” Lục Hạc Nam liếc cô một cái, thấy trong mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng, mới thong thả bổ sung thêm, “Nhưng nếu đi với anh, thì được.”
Nghe được sắp xếp này, Lương Quyến vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, nhưng phần nhiều vẫn là do dự. Cô hỏi lại: “Em đi theo anh?”
Chính sự do dự này khiến Lục Hạc Nam hiểu sai ý cô, nụ cười anh tắt hẳn, giọng cũng trầm xuống: “Không muốn à?”
“Sao lại không?” Lương Quyến vội vàng giải thích, “Chỉ là em sợ sẽ làm phiền anh.”