[Hoàn] Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết - Chương 85: Ngã rẽ
Lộ Giai bước từng bước không vững rời khỏi phòng của anh, đi qua hành lang rồi tiến vào thang máy cũ kỹ này. Tiếng thang máy kêu cót két bên tai mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với lần đầu tiên cô bước vào đây.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, cô ngước lên nhìn về phía phòng của Phoenix. Cô nhớ rõ cả hai không ai có thời gian để đóng cửa sổ, nhưng lúc này cửa sổ lại đã đóng chặt, chỉ có chiếc rèm cửa trắng tinh khẽ rung động.
Lộ Giai cúi đầu, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn quyết định giả vờ như không biết gì, vẫy tay gọi một chiếc taxi bên đường.
“Đi đâu vậy, mỹ nữ?”
Cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lần này sẽ không còn bóng dáng của Phoenix nữa. Lộ Giai từ từ đọc ra một địa chỉ, rồi để mặc chiếc xe đưa cô đến nơi cần đến.
Radio trong xe phát lên một bài hát không rõ tên, giọng nam khàn khàn đầy cảm xúc hòa cùng tiếng đàn guitar cất lên:
“You can be the gravity
And I’ll be the fall
You can be my everything
And I’ll be your all
You be love
I will be your lover
I need you now
…”
Lộ Giai ban đầu bật cười, cười vì lời tỏ tình có vẻ quá trực tiếp, nhưng nước mắt lại không hề tuân theo, “soạt” một cái rơi xuống.
Giấc mơ đã tan biến, cô phải quay trở lại với hiện thực.
…
Phoenix quen thuộc tựa người vào khung cửa sổ, bức tường che khuất thân hình anh, từ góc độ này sẽ không nhìn thấy sự hiện diện của anh.
Thường thì anh sẽ làm thêm một động tác nữa, đó là ngăn rèm cửa đung đưa, không để kẻ thù bên ngoài phát hiện sự hiện diện của mình. Nhưng lúc này, Phoenix chỉ lặng lẽ ngẩng đầu, tựa đầu vào tường rồi từ từ nhắm mắt, tiễn đưa cô bằng cách ấy.
Lồng ngực từng được lấp đầy giờ lại trở nên trống rỗng, gặp lại cô dường như chỉ khiến Phoenix vui vẻ trong thoáng chốc, rồi sau đó là sự mất mát và đau khổ càng thêm sâu đậm khi chia tay.
Phoenix đã nhận ra ngay khi Lộ Giai tỉnh dậy, anh không hề ngủ, chỉ lặng lẽ nghe hơi thở của cô giữa buổi sáng yên bình này.
Chỉ là, Phoenix còn chưa kịp giống như bao người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, ôm chặt cô gái trong lòng mình, thì anh đã cảm nhận rõ ràng sức nặng trên giường nhẹ đi. Lộ Giai nhanh chóng bước xuống, lục tục mặc đồ, dường như đang chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Anh tất nhiên biết rõ Lộ Giai sẽ không ở lại đây lâu, vì cô không thể nào ở lại, bản thân anh cũng không thể đến nơi cô đang ở vào lúc này. Nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy, như thể anh đột ngột rơi từ mây xuống vực sâu.
Không biết phải chia tay thế nào, anh chỉ có thể chọn cách này, lặng lẽ chờ cô rời đi.
Phoenix nhìn quanh căn phòng trống trải, nơi đây vẫn còn chút dấu vết của cô, nhưng cuối cùng Lộ Giai vẫn chọn ra đi, để lại anh với nỗi buồn dư thừa.