[Hoàn] Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết - Chương 84: Vạch trần
Bầu trời dần trở nên u ám, khung cảnh tuyệt đẹp phản chiếu sắc màu từ hoàng hôn chỉ trong vài khoảnh khắc đã bị những đám mây đen che phủ, mây đen dày đặc tụ lại, báo hiệu một cơn bão đang đến.
Phoenix ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng đôi mắt xám xanh giống hệt bầu trời của anh nhanh chóng trầm xuống, sau đó nhìn cô thật lâu. Anh mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói được gì mà chỉ nắm tay và dẫn cô đi.
Tâm trạng của Lộ Giai không hiểu sao lại trở nên vô cùng tốt, cô kéo Phoenix chạy xuống bậc thang dài trong ánh nhìn của mọi người, chạy về phía xa, tránh xa đám đông. Khi đến con đường gần nhất, Phoenix giơ tay gọi một chiếc taxi. Lộ Giai ngồi cùng anh ở hàng ghế sau, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, cơ thể tựa sát vào nhau. Khi xe vừa khởi động, cơn mưa bắt đầu rơi lác đác, rồi nhanh chóng nặng hạt hơn.
Tiếng “lộp độp” của mưa khiến cảnh vật ngoài cửa sổ trở nên mờ mịt. Ánh đèn đường xuyên qua những giọt nước tạo nên màu sắc kỳ lạ, liên tục thay đổi theo sự nhảy múa của nước mưa. Chẳng bao lâu, những giọt nước đầy đặn trên cửa kính không thể bám trụ được nữa mà trượt dài xuống, sau cùng để lại những vệt ướt đẫm. Cần gạt nước qua lại quét sạch, mở ra một khung cảnh nhỏ xíu cho thế giới bên ngoài, trong khi họ ngồi trong bóng tối, như những khán giả nhỏ bé quan sát mọi thứ trước mắt.
Điện thoại của Lộ Giai bắt đầu đổ chuông liên tục, khiến Phoenix chú ý trong im lặng. Cô lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, là Trương Hiểu Hy. Cô biết Hiểu Hy ít nhiều vẫn lo lắng cho mình, định nghe máy, nhưng cô hiểu thính giác của Phoenix nhạy đến mức đáng sợ. Trong không gian kín nhỏ như thế này, thậm chí cả tiếng thở của họ cũng rõ ràng, nên lời nói dối của cô chắc chắn không thể qua mắt anh.
Đúng lúc này, tiếng chuông dừng lại, Lộ Giai thở phào nhẹ nhõm, rồi quay mặt đi để tránh ánh nhìn của Phoenix, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho Hiểu Hy.
“Hiểu Hy, cậu đừng lo, anh ấy chỉ là bạn của mình thôi, ngày mai mình sẽ về.”
Tin nhắn vừa gửi đi vài giây, Lộ Giai đã nhận được hồi âm.
“Hừ, rốt cuộc là kiểu bạn bè gì mà không thể công khai được vậy?”
Nhìn tin nhắn đầy uất ức của Hiểu Hy, Lộ Giai không nhịn được cười khẽ. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Hiểu Hy qua từng dòng chữ, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn, không có chút lưỡng lự mà tắt máy.
Chẳng bao lâu sau, taxi đến nơi. Cả Lộ Giai và Phoenix đều không có ô, thời tiết ở đây lại nóng nên không ai mặc áo khoác. Phoenix đan tay che đầu cho Lộ Giai, nhưng cô không để ý, vẫn cùng anh bước nhanh vào sảnh tòa nhà dưới cơn mưa ngày càng lớn.
Khoảng cách không xa, nhưng tóc và quần áo của Lộ Giai đã dính sát vào da, trông có hơi lấm lem. Cô ngẩng đầu nhìn Phoenix, vóc dáng cao lớn của anh vì che mưa cho cô nên trông lại càng thảm hại hơn, lớp vải mỏng dính vào da, mờ mờ phác thảo hình dáng cơ thể anh.
Phoenix lặng lẽ nhấn nút thang máy, nhưng Lộ Giai không kiềm chế được mà đưa tay vẽ lên những đường nét đó, trêu chọc trên người anh. Ngực anh bắt đầu phập phồng, có lẽ vì không thể chịu nổi, anh chộp lấy tay cô, ánh mắt kinh ngạc chạm vào mắt cô.