[Hoàn] Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết - Chương 61: Đông đúc
“Lộ Giai…”
Phoenix không hiểu cô bị làm sao, anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Lộ Giai, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô, sau đó cúi xuống, cố gắng dùng đôi môi nóng bỏng của mình để hôn đi những giọt lệ trong suốt ấy.
Cơ thể Lộ Giai khẽ run rẩy, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không chút cảm xúc đẩy anh ra, “Tôi không sao, phần còn lại anh tự lo liệu đi, tôi phải ngủ đây.”
Nói xong, cô không để tâm gì nữa mà chui vào chiếc túi ngủ chưa kịp trải ra, đối diện với tấm lều mỏng manh, cảm nhận mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, nghe thấy tiếng động phía sau. Rõ ràng cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, nhưng không thể nào ngủ được.
Nhưng một lúc lâu phía sau không có bất kỳ âm thanh nào, cô chỉ cảm thấy có một ánh mắt luôn chăm chú dõi theo mình.
Lộ Giai rất lâu sau đó mới nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ, rồi anh từ từ cử động, tiếng kéo khóa chầm chậm vang lên, sau đó là tiếng vải cọ xát vào da.
Tiếng thở của Phoenix ngày càng nặng nề, vết thương kia rõ ràng không nông như anh đã nói trước đó, anh băng bó rất lâu, rồi cuối cùng cô nghe thấy anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận chui vào cùng cô.
Ngay khoảnh khắc đó, Lộ Giai cảm nhận rõ anh không mặc lại áo sơ mi, cơ thể anh nóng rực, dễ dàng ôm trọn cô vào lòng, khiến cô toát mồ hôi.
Nhưng Lộ Giai không muốn anh biết mình vẫn còn tỉnh, hoặc có lẽ tận sâu trong lòng cô vẫn khát khao những cái chạm của anh, cuối cùng cô chỉ khẽ nhắm mắt, điều chỉnh nhịp thở rồi giả vờ như không biết gì.
Cánh tay của anh đối với Lộ Giai thật nặng nề, không chỉ vậy, bàn tay thô ráp của Phoenix lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Lộ Giai, những ngón tay của anh từ từ len lỏi vào giữa các ngón tay cô, mười ngón đan vào nhau.
Lộ Giai cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa mà mở mắt, cô chăm chú nhìn bàn tay rõ từng đốt của Phoenix, chợt nhận ra tay anh thật lớn và dài, ngón tay anh còn to hơn của cô nhiều…
Đang nghĩ vậy, Lộ Giai đột nhiên ý thức được người đàn ông sau lưng đang dần tỉnh lại, hông cô bị đè lên. Có vẻ như Phoenix cũng nhận ra điều này, anh không thể kiểm soát bản thân, cuối cùng chỉ đành chậm rãi buông Lộ Giai ra, nằm ngửa nhìn lên đỉnh lều, gối cánh tay rắn chắc lên sau đầu.
Anh biết Lộ Giai chưa ngủ, trong không gian chật hẹp này, sự thay đổi trong nhịp thở rất dễ nhận ra, dù Lộ Giai đã cố hết sức để điều chỉnh nhịp thở, nhưng vẫn không thể qua mắt anh.
Chỉ là, sự kháng cự của Lộ Giai đã quá rõ ràng, dù anh không hiểu tại sao cô lại khóc, nhưng anh không muốn làm cô buồn thêm nữa.
Lều bạt không có tác dụng cách âm, anh lắng nghe những âm thanh xung quanh, trong khu rừng mưa đêm khuya tràn ngập những tiếng động của động vật khiến người ta lo lắng và khó chịu. Bất chợt, một trận mưa nhỏ không báo trước rơi lộp độp trên lều khiến người bây giờ không thể giữ được bình tĩnh như Phoenix càng khó ngủ hơn.
May thay, Lộ Giai cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng khi nghĩ đến điểm đến tiếp theo của họ, anh không khỏi cúi thấp đôi mắt.