[Hoàn] Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết - Chương 23: Đi nhờ xe
Cuộc truy bắt do Dominick Sky và các thành viên trong nhóm phụ trách tiến triển một cách bất thường và không suôn sẻ.
Mặc dù họ đã thành công đối chiếu được chiếc xe mà Phoenix sử dụng để đâm trụ và tháo chạy tại Las Vegas với chiếc xe mà nữ du khách Trung Quốc thuê, cũng như nắm được hành trình của cô ấy trong hai ngày qua, nhưng cùng lúc đó, họ nhận được tin tức từ bộ phận tình báo rằng chiếc xe mà cô gái Trung Quốc thuê đã được trả lại sớm từ hai ngày trước.
Manh mối duy nhất còn có giá trị là địa điểm trả xe chỉ cách khu vực nhà nghỉ một giờ đi xe. Không còn cách nào khác, Dominick theo dấu vết cuối cùng mà họ có đến nhà nghỉ đổ nát đó.
Cậu lễ tân Simon đang ngủ gà ngủ gật giật mình hoảng sợ trước tình thế này. Anh nhìn thấy tấm thẻ chứng minh trong tay Dominic nên hoảng hốt đứng bật dậy. Anh ta không thể hiểu nổi vì sao trong vòng hai ngày ngắn ngủi lại có hai nhóm khác nhau đến nhà nghỉ nhỏ bé này.
Ngay sau đó, Dominick giơ một tấm ảnh lên và hỏi, “Anh có thấy người này không?”
Người trong ảnh khác với người trong bức ảnh của hai đặc vụ FBI đến trước đó. Lần trước, người trong ảnh ăn mặc chỉnh tề với bộ vest bảnh bao và mái tóc chải ngược gọn gàng. Simon lập tức nói chưa từng gặp, vì anh nghĩ những người ăn mặc như vậy chắc chắn không ở đây.
Nhưng lần này, bức ảnh giống như được chụp trộm từ đâu đó. Người đàn ông có mái tóc vàng nâu hơi rối, mặc bộ đồ đi biển đơn giản. Simon khẽ sững sờ rồi đột nhiên mở to mắt, “Tôi nhớ rồi, tôi đã gặp người này!”
“Ở đây có hệ thống camera giám sát không?” Dominick hỏi.
“Ờ…” Simon lưỡng lự một chút, “Không, ở đây thường rất yên bình.”
Dominick thực ra cũng chỉ hỏi cho có, bởi nếu có hệ thống camera, họ đã có thể theo dõi hành tung của Phoenix thông qua hệ thống rồi.
“Vậy anh có để ý họ đi về hướng nào không?”
Cậu lễ tân nhớ rõ người đàn ông này, ngoài việc họ hôn nhau nồng nhiệt ngay trước mặt hai đặc vụ, ánh mắt xanh thẳm sâu không đáy của anh ta khi trả phòng đã liếc nhìn anh một cái, khiến Simon thực sự cảm thấy sợ hãi.
Vì vậy, khi họ rời đi, Simon đã cố ý ngẩng đầu lên nhìn theo hướng họ đi.
“Họ đi về phía Vườn Quốc gia Grand Canyon.” Simon tự tin khẳng định.
Nhưng Dominick lại thở dài ngao ngán, vì đó chính là nơi họ vừa đến mà không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của đối phương.
“Ở đây có ghi lại biển số xe không? Hoặc anh có thể cho tôi biết xe của họ trông như thế nào không?”
Rõ ràng đây là nỗ lực cuối cùng của Dominick.
Tuy nhiên, mặc dù Simon làm việc tại nhà nghỉ, nhưng anh chỉ có kiến thức rất cơ bản về xe cộ, chỉ biết một số thương hiệu phổ biến. Hơn nữa, hai ngày đã trôi qua kể từ lúc đó.
“Chúng tôi không ghi lại biển số xe, thưa ngài… nhưng tôi nhớ đó là một chiếc Mazda màu trắng, nhưng tôi không chắc về dòng xe cụ thể.”