[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 57. Khiến chính phủ phải chú ý.
- Metruyen
- [Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải
- Chương 57. Khiến chính phủ phải chú ý.
Trên mặt biển xanh thẳm, ba người chen chúc nhau trên ván lướt sóng chật hẹp, một người ngồi ở cuối, một người đứng trên đầu, còn Vua Biển – chủ nhân của chiếc ván thì ngồi ở giữa.
Vua Biển nhìn Lâm Xuân ở đằng sau rồi nhìn Trần Sơ ở phía trước, cảm nhận sự ngượng ngùng và mập mờ căng tràn trong không khí, máu hóng hớt lại hừng hực cháy rực trong cơ thể vạm vỡ của anh.
– Hai đứa vừa mới…
“Vừa mới gì? Vừa mới…” Lâm Xuân kích động: “Vừa nãy Sadako tự dưng quấy rối, em từ trên trời rơi xuống, chỉ… Chỉ vậy thôi.”
“Thế à?” Ánh mắt và giọng điệu bịt tai trộm chuông, ngay cả người mù cũng biết chắc rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
– Tất nhiên.
– Anh không tin, trừ khi em để Sadako ra đây nói.” Nếu mái tóc giả đó có thể nói chuyện thật, anh sẽ làm trái với lương tâm mình để mà tin.
Sao Lâm Xuân lại cho Sadako ra ngoài được, việc đầu tiên cô làm sau khi hoàn hồn là nhét mái tóc vào kho hàng. Con ma nữ háo sắc này, tự mình háo sắc thì thôi, đây còn lợi dụng cơ thể của cô, hành động ban nãy của mình, có tính là bị ma nhập không?
“Sadako đâu? Để nó ra đây.” Vua Biển liếc nhìn người nào đó đang im lặng, huých cùi chỏ vào người Lâm Xuân một cách giảo hoạt.
“Nó…” Từ từ, tại sao mình lại phải giải thích với Vua Biển, liên quan gì đến ổng, muốn giải thích thì cũng phải nói với người bị hại chứ.
Nghĩ đến người nào đó, Lâm Xuân chột dạ nhìn về phía trước, từ lúc lên ván lướt sóng, Trần Sơ đã đứng lặng ở đầu ván, để chừa chỗ cho hai người bọn cô, đặc biệt là cô. Trần Sơ chỉ đứng một bàn chân trên ván, nhẹ nhàng vươn mình về phía trước, tựa như một lá cờ tung bay trong gió biển.
Không phải, anh Trần Sơ trông giống cái gì không quan trọng, quan trọng là từ nãy đến giờ, anh không nói gì thêm, cũng không nhìn về phía cô.
Anh đang giận à?
Lâm Xuân ngẫm nghĩ, thấy rằng mình vẫn nên giải thích, nhìn Vua Biển đang cực kì hào hứng để được hóng hớt, cô quay lưng lại, lấy điện thoại ra khỏi túi.
“…” Vua Biển.
Đều là người một nhà, dùng điện thoại làm cái gì, có giỏi thì nhắn tin vào nhóm đi.
Vua Biển thở dài rất chi là tiếc nuối, nhưng là một người hóng chuyện tử tế, người trong cuộc không muốn chia sẻ thì anh cũng không bất chấp tìm tòi nghiên cứu bí mật của hai người. Nhưng mà, cái chuyện “ngoại tình” này, chỉ cần có thì một ngày nào đó sẽ bị phơi bày thôi.
Lâm Xuân mở khoá điện ảnh, nhìn thấy trong WeChat có hơn mấy trăm tin nhắn chưa đọc, nhiều tin nhắn tới mức điện thoại tự động tắt thông báo.
Cô nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ được điện thoại có sóng lại từ bao giờ. Cô mở WeChat, bỏ qua inbox nhóm có mấy trăm tin nhắn chưa đọc, ấn vào WeChat của Trần Sơ, bắt đầu lựa lời giải thích.
Lâm Xuân: Anh Trần Sơ, em xin lỗi, vừa nãy là sự cố bất ngờ. Em từng nói với anh, mái tóc của Sadako háo sắc, nó thích anh…