[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 18. Thước dạy làm người.
- Metruyen
- [Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải
- Chương 18. Thước dạy làm người.
“Mạnh Tử từng nói, bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt… Là sao cơ?” Trình độ ngữ văn của Lâm Xuân đạt đỉnh cao trong những năm tháng cấp ba, đến khi vào đại học thì nó đã thụt lùi theo từng năm, mãi đến giờ cô mới biết đây là câu nói của Mạnh Tử.
Search Baidu thôi.
Cô mở điện thoại bắt đầu search baidu.
“Mạnh Tử nói, bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt nghĩa là bậc hiền nhân phải khiến mình hiểu trước rồi mới có thể khai sáng cho người khác. Người đời bây giờ còn chưa hiểu nhưng đã muốn người khác phải hiểu.” Lâm Xuân ngẫm nghĩ: “Nghĩa là khi tôi sử dụng thước của bậc hiền triết để đặt câu hỏi cho người khác thì tôi cũng phải biết được đáp án của câu hỏi đấy, nếu không thì sẽ không có tác dụng gì hết.”
Lâm Xuân nghĩ ngợi một lúc, cô cảm thấy vốn tri thức cũng khá ổn. Tuy nhiên vì lí do an toàn thì cũng phải tìm cơ hội để thử.
Cô lấy “Thước của bậc hiền triết” ra quan sát kĩ càng thì thấy chiếc thước không có gì bất thường, chỉ là một cây thước gỗ tầm phào, màu đen, nhẵn bóng, ở trên được khắc chín chữ “Không theo phép tắc, không thể thành quy tắc”. Cây thước hẵng còn đọng mồ hôi và vết nhớt, có lẽ đây là thước cũ đã qua sử dụng.
“Đừng bảo mấy chữ này cũng do Mạnh Tử nói đấy nhé.” Lâm Xuân nhớ đến lời nhắc nhở bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt, kìm lòng chẳng đặng lại lên search Baidu thì y như rằng đây cũng là câu nói của Mạnh Tử.
“Chẳng lẽ đây là thước của Mạnh Tử à?” Ánh mắt Lâm Xuân khi nhìn cây thước đã nghiêm túc hẳn lên.
– Sao… sao đấy?
Một giọng nói rụt rè vang lên ngoài cửa, Lâm Xuân ngẩng lên thì thấy Lý Mộng Lâm đứng bên ngoài, tay vẫn còn đang xách túi đồ ăn, chắc cô nàng vừa xuống tầng nhận đồ ăn đặt bên ngoài.
“Có chuyện gì thế?” Kể từ ngày Lâm Xuân dọa Lý Mộng Lâm rằng mình biết nguyền rủa người khác cô nàng đã không xuất hiện trước mặt cô nữa rồi.
“Cậu gọi tớ mà?” Lý Mộng Lâm hỏi.
Lâm Xuân ngẩn ra, nhưng cũng sực vỡ lẽ, chắc vừa rồi cô nhắc đến Mạnh Tử đúng lúc Lý Mộng Lâm đi ngang qua, nghe thấy tiếng nên cô nàng tưởng cô đang gọi mình.
Lâm Xuân nhanh trí, quyết định thử thước với Lý Mộng Lâm luôn.
Cô xoay cây thước trong tay rồi chỉ vào Lý Mộng Lâm: “Lý Mộng Lâm, hỏi cậu câu này, cậu biết ai đó nói câu “bậc tài đức lấy sự sáng suốt của mình để khiến cho người trở nên sáng suốt” không?”
Khuôn mặt Lý Mộng Lâm đầy những mông lung, cô nàng lắc đầu: “Không biết, thoại trong anime à?”
Nhãi ranh, dốt nát, phạt mười thước.
Lời nhắc của hệ thống hiện ra trước mắt, Lâm Xuân nhướn mày, cầm thước đi về phía Lý Mông Lâm rồi nói: “Đưa tay ra đây.”
“Tại sao?” Lý Mộng Lâm vô thức hỏi ngược lại, nhưng có điều kì lạ xảy ra, tay cô cứ thế chìa ra ngoài, ngửa lòng bàn tay lên rồi lẳng lặng xòe ra.