[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 144. Trần Sơ nói lời từ biệt.
- Metruyen
- [Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải
- Chương 144. Trần Sơ nói lời từ biệt.
Chiến tranh được kích hoạt ở nước N, từ kinh nghiệm của dịch bệnh và hạn hán trước đó nên nước N dù vẫn cẩn thận với việc khởi động vật phẩm nhưng cũng không còn quá căng thẳng nữa.
Song, vì tính chất đặc thù của chiến tranh nên trong buổi hoạt hóa lần này, nước N đã nghiêm cấm người dị năng của các nước đến xem, thậm chí họ cũng chỉ giữ lại một số người cần thiết của nước mình. Địa điểm kích hoạt được thiết lập ở một vùng đồng bằng không người, sau đó dẫn theo hai tốp tù nhân đến đây.
Hầu hết là tội phạm bị bắt vì đánh nhau, sáng nay còn đang làm việc với máy may trong tù mà chiều đã bị kéo đến đây. Lúc này, họ đứng trên đồng bằng với khuôn mặt hoang mang, không biết mình phải làm gì.
“Hôm nay dẫn các người ra ngoài để nhờ các người làm một việc. Nếu hoàn thành thì tất cả mọi người sẽ được giảm một năm tù.” Người cai ngục đứng trên xe jeep, cầm loa thông báo với các tù nhân.
Tiếng “Ồ” vang lên liên hồi, đám đông hứng chí ngay tức khắc, rất nhiều người gào lên hỏi mình phải làm gì để được giảm một năm tù. Nhưng người cai ngục không trả lời mà lái xe rời đi.
“Xong rồi.” Người phụ trách nước N gật đầu với Trần Sơ, ra hiệu cho việc kích hoạt vật phẩm.
Đúng vậy, hai nhóm tù binh đã được chuẩn bị cho việc này. Chiến tranh mà, có to có nhỏ, hai nhóm tụ tập với nhau là khoảng ba trăm người, đủ để hình thành một chiến dịch quy mô nhỏ.
Trần Sơ đáp lời, vung tay phải lên, một cây kiếm nhỏ màu đỏ bay vào đám đông, sau đó biến mất trong lông mày của một người đàn ông mặt sẹo mặc đồng phục tù nhân màu xanh lam.
Mặt sẹo vừa mới bàn bạc với mọi người về việc phải làm trong hôm nay, ngay sau đấy đã trở nên cục cằn. Hắn nhìn đám người đối diện mặc đồ tù nhân màu hồng mà thấy gai mắt một cách khó hiểu. Hắn nhấc chân cởi giày ra rồi ném nó về phía bên kia.
Chiếc giày họa trên không trung một đường con parabol tuyệt đẹp, sau đó rơi trúng vào gã đầu trọc đang đứng đối diện.
Gã đầu trọc sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đàn ông đàn ang mà mặc màu hồng như đàn bà.” Mặt sẹo giễu cợt, vẻ khiêu khích tràn ngập trên khuôn mặt.
Ở đây toàn mấy anh lớn, đầu trọc không nuốt trôi cục tức nên đã vọt lên trong tích tắc. Cả hai đều là người tai to mặt lớn trong tù, bọn đệ thấy đại ca mình ra tay, chẳng cần hiểu lí do là gì nhưng thấy anh mình đánh ai là chúng nhào thẳng vào người đó. Thành ra chỉ trong thoáng chốc, mấy chục gã đã lao vào hỗn chiến.
Cuộc chiến hỗn loạn chẳng mấy chốc đã ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, tất cả đều là những kẻ máu mặt, sao mà chịu đựng được nên vòng chiến càng ngày càng rộng, từ mấy chục người biến thành mấy trăm người.
Bấy giờ, không biết ai hét lên: “Tổ ba xông lên, không thể để bọn tổ bốn ăn hiếp được.”
Câu nói này hấp dẫn đến lạ, toát lên một tinh thần tập thể hùng hồn, hơn một trăm tù nhân tổ ba chạy ra, không ai ngoại lệ.