[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 136. Thoát khỏi cũi băng.
- Metruyen
- [Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải
- Chương 136. Thoát khỏi cũi băng.
Gió tuyết ngợp trời, trợ lí Đàm bước từng bước đến cái ô với chai nước mắt của Tiêu Văn. Khi anh bước vào khu vực quả cầu tuyết, chàng trai mặc đồ Đường đứng trên đỉnh cúi đầu nhìn xuống, thấy anh chỉ là người dị năng cấp C thì lơ luôn.
Người ở trụ sở chính đã tìm kiếm ở đây hai ngày, tuyết trên mặt đất đã được thay hai lần nhưng vẫn không phát hiện được gì. Thấy hơi phiền, rõ ràng chẳng tìm được gì nhưng vẫn không chịu đi.
Thiếu niên mặc đồ Đường chán nản đổi tư thế, cúi đầu nhìn vào trong quả cầu tuyết. Diễn biến sự việc có hơi nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn, Lâm Xuân sẽ chọn cách giết thành viên Côn Luân để kéo dài mạng sống hoặc là hy sinh anh dũng. Cả hai trường hợp này, dù cô chọn cái nào thì hệ thống cũng sẽ quay về với hắn. Thậm chí hắn càng mong rằng Lâm Xuân sẽ giết người để kéo dài sinh mệnh, điều này chứng tỏ cô cùng một giuộc với hắn, đến lúc đó hắn chẳng cần làm gì hết, Lâm Xuân cũng sẽ đứng chung chiến tuyến với hắn.
Thân là vật chủ được hệ thống chủ động lựa chọn và thiên đạo Trái Đất công nhận, Lâm Xuân sẽ không bị đất trời chèn ép. Mà hắn mặc dù có thể ép buộc để lấy lại hệ thống nhưng sau đó hắn sẽ càng bị kiểm soát chặt hơn.
Cơ mà không sao hết, Trần Sơ đã dùng chính cơ thể của mình để ngăn chặn bug của hệ thống, cái giá phải trả quá đắt, có những lúc hắn không kìm nén được, tốt nhất cả hai đứa nó cùng chết cho xong. Như vậy Trái Đất sẽ không còn người dị năng mạnh ngang hắn được nữa, không còn ai có thể cản được hắn.
– Đùng đoàng~
Bầu trời bỗng nổi sấm, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đằng sau đám mây dày đặc như có sét lóe lên.
“Giận à? Đành trách mày thôi, ai bảo mày trấn áp năng lượng Trái Đất, không cho con người tu luyện. Mày tưởng mày cho Trần Sơ đi cửa sau, giúp nó lên cấp tôn giả là giết được tao à? Mơ đi.” Diễn Minh Hiên nở nụ cười giễu cợt với bầu trời.
“Đùng đoàng!!!” Tiếng sấm rền vang khắp khung trời, Diễm Minh Hiên lại càng cười đắc ý hơn. Hắn không sợ thiên đạo, quy tắc thế giới không phải thứ muốn đổi là đổi được. Thiên đạo có thể cho Trần Sơ thăng lên cấp tôn giả bởi vì nó là linh thể đến từ Vòm Trời, nó không thuộc về Trái Đất, vậy nên sự phát triển của nó không vi phạm đến quy tắc Trái Đất. Tuy nhiên thiên đạo không cho phép những người khác lên cấp, bởi vì một khi xảy ra điều này, quy tắc Trái Đất sẽ tan tác.
Đây cũng là điều mà Diễm Minh Hiên theo đuổi, khi quy tắc Trái Đất vỡ nát, hắn sẽ được bất tử ngay trên cái đất này chứ không cần phải đến Vòm Trời nữa.
“Mày phải sửa lại quy tắc của mày đi, thật ra tao cũng không muốn Trái Đất phải toang đâu, ha ha ha…” Diễm Minh Hiên cao giọng cười to, thỏa chí hết đỗi.
Nếu trời không cho phép hắn, vậy hắn sẽ đổi trời thôi.
Bấy giờ, ở đầu bên kia bãi cát, một thành viên đội Thanh Long hình như phát hiện ra thứ gì đó nên bỗng hô lên: “Cái gì đây?!”