[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 130. Cũi băng.
Sau khi thủ lĩnh Lửa Xanh nói ra câu đó, Trần Sơ biết rằng anh sẽ không thể tìm được bão tuyết, nhưng anh vẫn không từ bỏ, lục tìm thêm lần nữa rồi mới quay về trụ sở chính.
Trong văn phòng của Quan Trạch Dương, bầu không khí vô cùng căng thẳng, mới đây thôi, cơ sở vật chất ở tỉnh Hải bắt đầu xảy ra vấn đề, có nơi bị nứt dây cáp điện, xuất hiện tình trạng mất điện diện rộng, mặc dù nhân viên điện lực đã gấp rút sửa chữa nhưng tốc độ sửa không thể nhanh bằng tốc độ hư hại được. Đây mới chỉ là mở đầu, thậm chí mặt biển tỉnh Hải đã đóng băng lại rồi. Nếu đến biển còn đóng băng thì đường ống nước trong thành phố sẽ ra sao đây? Một khi nó bị đông cứng lại, không thể chảy nước, vậy nước uống cũng sẽ trở thành vấn đề nghiêm trọng. Hiện giờ người dân trong thành phố vẫn chưa ý thức được điều này, khi mà đường ống nước trong nhà bị đóng băng, mọi người sẽ đổ xô ra siêu thị tranh giành nước với nhau, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở nên hỗn độn.
“Phải sớm tìm được bão tuyết.” Quan Trạch Dương không thể khoan nhượng cho những điều khủng khiếp sắp lộ diện, anh nhìn thẳng vào Lâm Xuân: “Lâm Xuân, cô đi tìm đi.”
Trần Sơ sững lại khi nghe vậy, sau khi về anh báo cáo mình đã gặp mặt thủ lĩnh của Lửa Xanh, đồng thời không tìm được bão tuyết nhưng anh không hề nói đến việc Lâm Xuân có thể tìm ra vật phẩm.
Tại sao anh ta lại biết, chẳng lẽ Lâm Xuân tự nói.
Lâm Xuân đang định đồng ý, Trần Sơ đã từ chối ngay: “Không được.”
“Tại sao không?” Quan Trạch Dương nghiêm túc nhìn anh.
“Tôi nghĩ thủ lĩnh Lửa Xanh cố tình đặt bão tuyết ở tỉnh Hải vì Lâm Xuân.” Trần Sơ đáp rất nhanh: “Lâm Xuân là chìa khóa mở cổng Thiên Cực Cảnh, Lửa Xanh luôn muốn bắt em ấy. Hồi ở Xích Thủy, chúng tôi đã bị bọn chúng đuổi theo một lần.”
“Tôi cũng đã cân nhắc đến việc này, nhưng chúng ta còn cách nào khác để tìm được bão tuyết ngoài việc cho Lâm Xuân đi không?” Quan Trạch Dương hỏi.
Tất nhiên Trần Sơ không có cách, nếu có thì anh đã tự tìm bão tuyết rồi: “Có lẽ mục đích của thủ lĩnh Lửa Xanh là kích hoạt hoàn toàn vật phẩm tai họa, đây chỉ là một trong sáu món đồ đấy, một khi Lâm Xuân bị hắn bắt đi thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.”
Quan Trạch Dương hiểu rõ những điều Trần Sơ nói, thực ra khi nghe Lâm Xuân chia sẻ mục tiêu của Lửa Xanh trong vụ này là cô, anh cũng đã mường tượng đến rồi.
Quan Trạch Dương: “Nhưng nếu mình không đi, tỉnh Hải sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Hơn nữa, nếu mục đích của Lửa Xanh là tìm Lâm Xuân, vậy mình không để Lâm Xuân đi lần này thì Lửa Xanh vẫn sẽ không dừng lại. Cậu cũng bảo, đây chỉ là một trong số các vật phẩm thảm họa, chẳng lẽ cứ để mặc chúng tiếp tục kích hoạt ở nước mình?”
Nếu Lửa Xanh đặt toàn bộ vật phẩm ở Trung Quốc, đến lúc đó không biết Trái Đất có nổ tung không chứ Trung Quốc là có rồi đấy. Vậy nên không thể để vật phẩm xuất hiện nữa.
Trần Sơ hiểu ý của đội trưởng Quan, chỉ cần Lâm Xuân không ở trong nước, vậy thì vật phẩm tiếp theo sẽ không nhằm vào nước mình nữa. Anh biết địa cầu sẽ càng nguy hiểm hơn nếu Lâm Xuân biến mất, nhưng vào giờ khắc này, anh chỉ muốn giữ lấy vùng đất của mình. Còn chuyện sau này, bọn họ vẫn còn thời gian để giải quyết.