[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 129. Nhằm vào Lâm Xuân.
- Metruyen
- [Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải
- Chương 129. Nhằm vào Lâm Xuân.
“Anh Tiêu!” Trần Sơ vội nhìn về phía Tiêu Văn, tha thiết được anh xem bói kĩ hơn.
“Nhưng tôi chỉ xem được đến đấy thôi.” Mặc dù Tiêu Văn bị mù nhưng anh cực kì nhạy cảm với nỗi háo hức của người khác, vậy nên dẫu anh không thấy được khuôn mặt Trần Sơ thì cũng biết người ta đang mong muốn điều gì.
Sau khi Tiêu Văn nói xong, ánh mắt đội trưởng Quan và ông Hoa nhìn Lâm Xuân trông sai sai hẳn đi. Chính phủ có tổng cộng bốn vị tiên tri, Tiêu Văn là người trẻ nhất và giỏi nhất. Anh bị mù từ khi sinh ra, ba tuổi đã thức tỉnh dị năng xem bói, lớn lên trong sự bảo bọc của quan chức, chưa đến mười tuổi đã lên cấp tiên tri. Trong một khoảng thời gian rất dài, viện nghiên cứu luôn cử Côn Luân đi tìm kiếm tinh thể truyền thừa liên quan đến thầy bói trong không gian con, tiếc rằng không thể tìm được bất cứ viên nào, nếu không Tiêu Văn chắc chắn sẽ trở thành vị tiên tri đầu tiên trong bốn người thăng lên cấp SS.
Một tiên tri đang tiến bước lên cấp SS lại không thể thấy rõ được tương lai của Lâm Xuân? Điều này chỉ có hai khả năng, một là cấp bậc dị năng của Lâm Xuân cao hơn Tiêu Văn, vậy nên anh không thể bói được. Hai là Tiêu Văn không được phép tiết lộ chuyện mà Lâm Xuân sắp gặp phải. Hai giả thiết này, cái nào cũng khiến người ta kinh ngạc.
“Nếu vụ việc tuyết rơi ở tỉnh Hải thật sự là do vật phẩm bão tuyết tạo thành, vậy chuyện này có liên quan đến cứu thế, Tiêu Văn không thể xem được kĩ hơn cũng là điều hiển nhiên.” Quan Trạch Dương phân tích.
Theo lời kể của Trần Sơ, Lâm Xuân là mắt xích cuối cùng để cứu thế giới, là chìa khóa mở cổng Thiên Cực Cảnh.
Ông Hoa gật đầu phụ họa, ông cũng nghĩ như vậy.
Trần Sơ ngẫm ngợi một lát, nhìn Lâm Xuân rồi nói: “Em đừng đi nữa, anh đi một mình.”
“Nhưng mà…” Lâm Xuân còn chưa nói xong, anh đã kích hoạt dị năng không gian, biến mất khỏi văn phòng.
Quan Trạch Dương trợn mắt nhìn chỗ Trần Sơ biến mất, mãi không nói gì. Đây là văn phòng của anh, có kết giới bảo vệ, nếu ai cũng có thể thi triển dị năng không gian rồi đi tới đi lui trong phòng làm việc của anh thì anh đã chẳng sống được đến ngày hôm nay.
Rốt cuộc thằng nhóc Trần Sơ này mạnh đến mức nào rồi?
Ông Hoa cũng phát hiện ra điều này, mí mắt nhăn nheo hơi nhướng lên, thâm tâm buồn bực.
Đừng bảo lúc trước thằng nhóc Trần Sơ diễn cho ông xem nhé, rõ ràng hồi tu luyện trong phòng nghiên cứu còn chả ổn định được dị năng, vào Côn Luân cũng vất vả, thế mà sau một ngày, cảm giác một mình nó đã có thể chiến hết cả đội.
Ông Hoa oán thán, nghĩ bụng đợi Trần Sơ về chắc chắn phải hỏi anh một câu. Ông ngẩng đầu lên, đương định bàn tiếp chuyện cứu thế với đội trưởng Quan thì thấy Lâm Xuân đứng trong văn phòng với vẻ luống cuống khi không có Trần Sơ ở đây.
“Chúng tôi không cho cháu đi cũng để bảo vệ cháu.” Ông Hoa biết Lâm Xuân chỉ vừa tốt nghiệp đại học, cũng mới thức tỉnh dị năng nên gặp phải chuyện hệ trọng thế này cũng sẽ hốt hoảng, thành thử ông đã vỗ về cô: “Cháu là chìa khóa mở cổng Thiên Cực Cảnh, kể cả chúng tôi hay thủ lĩnh Lửa Xanh muốn tái sinh Vòm Trời thì cũng cần đến cháu. Lửa Xanh không giết cháu nhưng sẽ kiểm soát cháu để có thể khống chế thời gian hồi phục Vòm Trời. Vậy nên, cháu không thể để cho Lửa Xanh bắt được mình.”