[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 124. Vật chủ cũ.
Thanh Không cầm thìa vớt nốt mấy viên thịt trong nồi, thấy mình lấy hơi nhiều, ăn một mình cũng không hay lắm nên tiện thể múc cho Lâm Xuân.
“Cảm ơn anh, nhưng tuần này em không được ăn thịt.” Lâm Xuân sầu khổ.
Anh “Ồ” lên, nghĩ đến gì đó: “Di chứng của cái mõ hả?”
“Vâng.” Cô muốn khóc tức tưởi, thật ra từ lúc vào quán lẩu cô đã hối hận rồi, không có thịt thì ăn lẩu còn ý nghĩa gì nữa.
Thanh Không quay thìa, yên tâm thả hết chỗ viên vào bát mình.
“Vừa nãy anh gọi nhiều loại viên chay lắm, ăn cũng ngon.” Trần Sơ vừa nói vừa lấy rây múc viên vào bát cho Lâm Xuân.
“Em cảm ơn.” Nỗi buồn trong cô cũng được an ủi phần nào.
“Giải quyết xong vấn đề của Trần Sơ rồi, giờ đến lượt em.” Thanh Không ăn miếng thịt bò rồi ngoảnh lại nhìn Lâm Xuân.
Cô khó hiểu: “Em?”
Anh tinh khôn: “Tại sao Lửa Xanh lại truy đuổi em?”
Nhắc đến Lửa Xanh, Lâm Xuân tự dưng chán ăn hẳn: “Em cũng muốn biết lắm chứ bộ?”
Hồi trước cô nghĩ rằng Lửa Xanh nhắm vào mình vì mấy tháng trước cô mặc đồ “Sadako Tôn Ngộ Không” xông vào trụ sở chính của chúng để cứu người. Nhưng sau này ngẫm lại, đúng là chuyện này đã vả một cái tát vào mặt Lửa Xanh nhưng chúng không nhất thiết phải cắn cô mãi như thế. Có rất nhiều người dị năng ngăn chặn hoạt động khủng bố của Lửa Xanh cơ mà, thế mà chẳng thấy ai được đối xử đặc biệt như cô cả, thậm chí chúng còn bám theo vào tận Xích Thủy. Tỉ lệ sống sót của Xích Thủy chỉ có 5%, cái giá để trả thù cô cao quá rồi.
Từ từ, làm gì có mấy ai biết chuyện mình vào Xích Thủy, vậy sao Lửa Xanh lại biết?
“Để bắt được em mà Lửa Xanh còn đuổi vào tận Xích Thủy.” Thanh Không cũng nghĩ đến điều này, hỏi thẳng: “Em có nói chuyện mình vào Xích Thủy ra ngoài không đấy?”
“Không, em chưa nói với ai hết.” Lâm Xuân vội lắc đầu.
“Nghĩa là, ngoài hai đứa ra, không ai biết em vào Xích Thủy?” Thanh Không xác nhận lại.
Cô gật đầu.
Anh đẩy kính theo thói quen: “Thế thì đơn giản, khả năng bọn Lửa Xanh đã làm cách nào đó để đoán được em chắc chắn sẽ vào Xích Thủy.”
Trần Sơ: “Nhưng Lửa Xanh đoán bằng cách nào?”
Thanh Không nhìn anh với vẻ sâu xa: “Anh cũng muốn hỏi, sức chiến đấu của Lâm Xuân yếu thế này, tại sao em lại đồng ý dẫn con bé vào?”
Trần Sơ không trả lời ngay mà nhìn sang Lâm Xuân.
Cô hiểu ý, chủ động nói ra: “Bởi vì dịch bệnh, em đang tìm cơ hội để chuyển chúng sang đại tư tế.”
Thanh Không vỡ lẽ: “Nào ngờ lại đổi cho chủ nhân của Xích Thủy.”
Trên vùng nước, anh đã chứng kiến tận mắt thành chủ của Xích Thủy bỗng nhiên biến thành màu xanh đen, bây giờ Lâm Xuân nhắc đến nên anh cũng liên kết chúng với nhau.