[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 114. Kho báu.
Mọi người bước từng bước vào nhà, ngồi xuống không gian rộng lớn không có chủ nhân, thậm chí Thanh Không còn cầm ấm đi đun nước, sau đó tiến vào phòng bên trong lấy lá trà rồi pha ngay tại chỗ.
Mọi người chứng kiến cảnh này: “…”
Hổ Kình mất kiên nhẫn: “Đây là nhà anh ạ?”
Mọi người nhìn cậu.
Hổ Kình hơi xấu hổ, vội vàng giải thích: “Anh vào đây mà như ở nhà mình vậy, anh từng đến đây rồi à?”
Thanh Không rất giỏi trong việc đọc suy nghĩ người khác, dù bây giờ anh không thể nhìn thấu nội tâm của cậu bạn này nhưng từ ánh mắt có thể thấy được cậu rất đơn thuần, anh không ghét những người trong sáng: “Thời đại này nhà cửa hay có kết cấu hao hao nhau, em đi nhiều, nhìn thêm vài căn nhà là hiểu.”
Hổ Kình gật đầu sáng tỏ, hoá ra là vậy, hồi trước vào không gian con cậu toàn giết xong rồi đi ra, rất ít khi tra xét ngôi nhà. Cậu chỉ đi vào mà thôi, không chú ý đến bố cục của nó, đây là công việc mà mọi người trong viện nghiên cứu phải làm.
“Muốn uống thì tự rót.” Giờ nước đã sôi, Thanh Không rót cho mình một cốc, chẳng màng đến người khác.
Trần Sơ tiện tay lấy cho Lâm Xuân một cốc, sau đó mới rót cho mình, cũng không buồn để ý đến hai thành viên của Côn Luân.
“Đồ trong không gian con ăn được ạ?” Đây là sản phẩm của không gian con, khác với Trái Đất, chẳng biết có ăn được không.
“Được chứ.” Trần Sơ biết Lâm Xuân không hiểu lắm nên đã giải thích: “Không gian con xoay vòng trong một khoảng thời gian cố định, thời gian này thuộc về người dân ở đây, vậy nên không có ai bỏ thuốc độc vào thức ăn của nhà mình đâu.”
Lâm Xuân được vỡ vạc, nhấp ngụm trà, ánh mắt sáng lên, khen ngợi: “Ngon quá.”
Đến một người không hiểu về trà như cô còn thấy trà này uống rất ngon, tinh khiết và thơm ngát, mang theo sự ngọt ngào, không những vậy còn có tác dụng làm tỉnh táo đầu óc.
“Đây là linh trà.” Trước khi vào không gian con, Hổ Kình đã ăn lẩu nên giờ cũng khát, cầm một cốc lên uống ừng ực. Chỉ có Phi Sương, chắc thấy hơi mất mặt nên cứ đứng đực một chỗ.
“Anh may thật đấy, trà này hiếm lắm đó.” Hiển nhiên Hổ Kình đã từng được thưởng thức thứ trà này: “Hồi trước bọn em còn cố tình đi tìm, lục soát rất nhiều nhà nhưng cũng không mò ra được, phải đến phủ thành chủ mới lấy được một ít. Nhưng mà đánh vào phủ thành chủ chỉ vì lá trà cũng không đáng đâu. Anh may quá, vào bừa một nhà đã tìm được rồi.”
Phủ thành chủ là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt và tập trung đông đảo lực lượng nhất trong thành phố, vậy nếu nếu không có lí do đặc biệt cần phải đến đó, những người dị năng ngoại lai sẽ không tự ý tới gần phủ thành chủ.
“Đôi mắt của anh rất đặc biệt, hình như không phải đọc suy nghĩ bình thường.” Phi Sương nhìn Thanh Không.
Nhưng Thanh Không chẳng thèm nhìn cô mà hỏi Trần Sơ: “Em định làm gì?”
Tuy dạo này Trần Sơ không về thành phố Tấn nhưng tổ sáu vẫn luôn để ý đến cậu. Anh biết mục đích Trần Sơ vào Xích Thuỷ lần này, trước đấy anh không định tham gia cũng không sao, nhưng giờ đã vào đây rồi, dù gì cũng phải hỏi một câu.