[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 103. Dị năng của nghệ nhân rối gỗ.
- Metruyen
- [Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải
- Chương 103. Dị năng của nghệ nhân rối gỗ.
Hai người đi ra góc chết trong phòng chờ rồi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Xuân nhìn khung cảnh xa lạ bỗng dưng xuất hiện, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không có hành lang không gian?”
Dị năng không gian của Sadako là tạo ra một hành lang kết nối giữa chị ta và TV, phải xuyên qua hành lang này thì bả mới bò được ra ngoài TV. Mà vừa nãy, mọi thứ trước mắt cô chỉ như một cái chớp mắt, chẳng cần làm gì đã xuyên qua, không khác gì dịch chuyển tức thời.
Trần Sơ: “Anh nén khoảng cách của hành lang không gian vào rồi.”
Trước khi xuyên qua, người dị năng không gian cần phải tạo dựng hành lang không gian trước, con đường càng dài thì thời gian xây dựng càng lâu hơn, Nhưng những người dị năng có cấp bậc cao thì có thể nén chúng lại thành một cánh cửa. Vì vậy, Lâm Xuân mới không có ảo giác mình đang đi qua hành lang không gian.
Hoá ra hành lang không gian còn rút ngắn lại được.
“Đỉnh quá.” Cô nói một cách chân thành.
Trần Sơ mỉm cười: “Em còn đỉnh hơn chứ, anh chưa thấy ai trên đời có thể tránh được cổng không gian, bước luôn từ không gian hỗn loạn ra ngoài.”
Lâm Xuân: “Em nạp tiền đó.”
Nó đã ngốn tám mươi nghìn điểm công đức của em, giờ nghĩ lại mà vẫn thấy lòng đau như cắt.
Nạp tiền? Cô đã phải tiêu rất nhiều đá sức mạnh ư?
Trần Sơ nghĩ đến một chuyện, nhắc nhở cô: “Em đừng nói cho ai biết chuyện em có thể xuyên qua không gian hỗn loạn để thoát ra ngoài. Nếu có người hỏi thì cứ bảo mình đi bình thường thôi.”
Dù sao lúc ấy tất cả những người dị năng ngoại lai đã bất tỉnh hết rồi, sợ rằng chỉ có đại tư tế và Miêu Ca Vân mới biết được tình huống cụ thể. Mà với thân phận của hai người đó, họ sẽ không cố tình đề cập đến chuyện này. Vậy nên chỉ cần họ không nói thì sẽ chẳng ai biết về việc này.
Lâm Xuân: “Em không nói đâu.”
Bảo cô kể cô cũng không dám nói ấy chứ, biết đi đâu để kiếm được nhiều điểm công đức như thế nữa. Với lại không biết sau khi Sadako sửa xong thì sẽ trông như thế nào.
Trần Sơ: “Đi thôi, vẫn còn phải dịch chuyển thêm lần nữa.”
Lúc nãy ở sân bay đông người quá, anh không thể tĩnh tâm để xác định vị trí, vậy nên chỉ dịch chuyển một đoạn đường ngắn, đi đến vùng ngoại thành cách sân bay chừng hai mươi cây số. Bây giờ, xung quanh không một bóng người, anh lại cảm ứng nơi ở của Dracula, chỉ mất khoảng hai ba phút đã dựng xong hành lang không gian.
“Đi thôi.” Trần Sơ dẫn Lâm Xuân bước vào hành lang, chớp mắt đã đi đến một căn phòng kín mít.
“Dracula.” Cô liếc qua đã thấy được mục tiêu của cả hai trong chuyến đi này. Dracula đang nằm trên giường bệnh, buộc phải nói rằng khả năng hồi phục của ma cà rồng rất mạnh, hôm kia Dracula suýt nữa bị đâm chết, mặt mũi be bét máu, thê thảm vô cùng, thế mà Dracula đang thiếp đi hiện giờ đã lấy lại được vẻ ngoài tuấn tú. Hiển nhiên hắn đã lành lại những vết thương ngoài da, chỉ còn dị năng vẫn chưa bình phục.