[Hoàn] Tôi Có Hệ Thống Bói Toán - Bạo Táo Đích Bàng Giải - Chương 101. Trộm đồ.
“Hay bọn mình vào sau đi.” Đứng trước cửa sân bay, Lâm Xuân chần chừ không muốn đi vào.
“Em sao thế?” Trần Sơ hơi khó hiểu, đã đến sân bay rồi sao còn không vào.
“Năm giờ mình mới bay cơ mà? Còn tận hai ba tiếng nữa.” Bọn cô bay lúc năm giờ, mà bây giờ mới hơn hai giờ chiều. Tuy nhiên, lí do khiến Lâm Xuân chưa muốn vào sân bay không phải vì còn ba tiếng nữa máy bay mới cất cánh, mà bởi cô ước tính khoảng nửa tiếng sau, dịch bệnh sắp bắt đầu được phong ấn lần hai.
Mặc dù hệ thống đã từng nói, mỗi khi hình phạt tai nạn giao thông được kích hoạt, nó sẽ không làm tổn thương người vô tội, nhưng lát nữa bọn cô sẽ ngồi máy bay nên cô không muốn mang tai hoạ ngầm này lên trên đấy, cô muốn giải quyết ngay dưới đất liền.
Chậc, không ngờ sẽ có một ngày mình lại khát cầu có ô tô xông đến đâm mình, hơn nữa còn tận hai lần.
“Em vẫn muốn đi chơi à?” Trần Sơ nhớ lần trước đi Đế Đô, Lâm Xuân tiếc nuối bảo mình không có thời gian chơi bời, thành ra anh mới nghĩ cô muốn đi lượn lờ.
“Vâng vâng, em còn chưa vào trung tâm thương mại ở nước ngoài nữa, được không anh?” Cô hỏi.
“Được.” Anh không có ý kiến gì, mở điện thoại lên tra bản đồ: “Ở gần đây có một trung tâm thương mại, cách khoảng hai ba cây, bọn mình phải bắt xe qua.”
Phong ấn dịch bệnh, đếm ngược mười phút.
Lời nhắc của hệ thống bỗng xuất hiện.
Mười phút nữa?!
“Đừng gọi xe, bọn mình đi bộ ra đấy đi.” Còn có mười phút, đi bộ một đoạn là sẽ bị đâm rồi, ngồi xe nguy hiểm quá.
– Đi bộ?
– Vâng, nãy ngồi taxi hơn một tiếng nên giờ em hơi váng đầu, muốn đi bộ hơn.
Say xe? Thế cái người ngồi trên xe vừa hò hét vừa lôi điện thoại ra chụp phong cảnh suốt cả đường là ai?
“Được, thế mình đi bộ.” Trần Sơ cũng không vạch trần cô, anh nhìn phương hướng, chủ động dẫn Lâm Xuân đi về phía trung tâm thương mại.
Cô đi sau anh, vừa để ý đồng hồ đếm ngược của hệ thống vừa lặng lẽ đi sát ra lề đường. Dù sao cũng sẽ bị đâm thôi nên cứ làm người tử tế đi đã, tạo điều kiện tốt cho tai nạn giao thông, tránh làm hại người vô tội. Dẫu hệ thống đã nói rằng, những người bị vạ lây do vận xui của cô gây ra, hầu hết họ cũng phải trải qua kiếp nạn như vậy trong đời, nhưng cô không muốn bản thân mình tác động vào vận mệnh của người khác.
Lâm Xuân lén đi ra mép đường, một cánh tay bỗng vươn tay, kéo tay cô sang bên mà không giải thích một lời.
“Em đi vào trong đi.” Trần Sơ kéo cô sang bên cạnh, còn mình đứng chắn giữa cô và đường xe chạy.
“…” Đại ca ơi, em đã phải vất vả, cố tình đi bộ ra sát rìa đường để không làm liên luỵ đến anh đó, nếu anh cứ kè kè bên em thế này, lỡ gặp tai nạn thì biết phải làm sao?
Lâm Xuân ước gì mình có thể thành thật với Trần Sơ, nói rằng lát nữa em sẽ bị xe đâm, đây là hình phạt dành cho em, không ai cản được hết, chỉ mình em mới đảm đương được, vậy nên đại ca đừng che chở cho em nữa, chỉ tổ bị thương vô ích thôi. Nhưng bây giờ cô không thể nói ra, đặt mình vào tình huống ngược lại, nếu Trần Sơ nói cho mình nghe những lời tương tự, cảm xúc khi biết bạn mình sắp bị thương nhưng mình chỉ có thể đứng nhìn thật sự rất tồi tệ.