[Hoàn] Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em - Dạ Tử Tân - Chương 7: Đêm đó, Tần Hoài Sơ trằn trọc mãi không ngủ được
- Metruyen
- [Hoàn] Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em - Dạ Tử Tân
- Chương 7: Đêm đó, Tần Hoài Sơ trằn trọc mãi không ngủ được
Sau khi rời công ty, Tần Hoài Sơ còn tham gia một bữa tiệc xã giao.
Sau khi kết thúc quay về nhà, mẹ Tần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc tạp chí.
TV đang bật và phát sóng một bản tin.
Một cô gái trở về nhà sau khi tan sở vào ban đêm đã bị một số tên đàn ông sống sát vách cưỡng bức kéo vào nhà.
May mắn là bạn cùng phòng đã nghe thấy tiếng động và chạy tới cứu nên cô ấy mới được cứu khỏi bị cưỡng hiếp.
Mẹ Tần chỉ vào TV, cảm khái với Tần Hoài Sơ: “Đôi khi con người ta thật sự không thể quá tiết kiệm. Những căn chung cư sinh viên đại học giá rẻ đó thường được xây ở mấy vùng ngoại ô rất hẻo lánh, an ninh cũng không bằng những nơi khác. Mỗi tầng lại nhiều phòng như vậy, nam nữ ở hỗn tạp, còn có đủ thể loại rác rưởi, thực sự không an toàn.”
Tần Hoài Sơ chợt nhớ tới Tiết Văn nói chỗ ở hiện tại của Thẩm Băng Đàn là khu chung cư sinh viên đại học ở ngõ hẻm Tây Hạng.
Trợ lý Tề cho biết giá ở đó là 20 tệ một đêm, rất rẻ nhưng môi trường sống vô cùng tệ.
Công ty lại cách xa ngõ Tây Hạng như vậy. . .
Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ.
Lúc Thẩm Băng Đàn tan sở thì đã rất muộn, dựa theo khoảng cách thì có lẽ bây giờ cô vừa mới về đến nhà.
Những chuyện trên bản tin khiến anh không khỏi rùng mình, Tần Hoài Sơ không quan tâm sau đó mẹ Tần đã nói gì với mình, sải bước lên tầng trở về phòng.
Anh tra số điện thoại trong lý lịch của Thẩm Băng Đàn rồi lưu vào điện thoại, không chút do dự bấm gọi.
Kết quả lại không gọi được.
Sự bất an mãnh liệt bao trùm toàn thân anh, nhịp tim cũng bất giác tăng tốc.
Lại thử gọi thêm vài lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
Tần Hoài Sơ đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng lao xuống tầng.
Nhìn thấy chìa khóa xe trong tay anh, mẹ Tần đứng dậy hỏi: “Trễ thế này con đi đâu vậy?”
“Con có chút việc.” Anh ra khỏi nhà, nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn.
Mở định vị, tìm kiếm vị trí nơi ở của Thẩm Băng Đàn, trước khi xuất phát, anh lại nhẫn nại bấm số gọi lại.
Lần này đã bắt máy, một giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh từ bên trong truyền đến: “Xin chào.”
Nỗi lo lắng trong lòng Tần Hoài Sơ dần dần bình tĩnh lại, khi ngẩng đầu lên mới kinh ngạc nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh mà không hề hay biết.
Đang im lặng thì trong điện thoại lại “Alo” một tiếng.
Tần Hoài Sơ yếu ớt dựa lưng vào ghế, nhéo nhéo mi tâm mấy cái, miễn cưỡng lên tiếng: “Là tôi, Tần Hoài Sơ.”
Hai người im lặng khoảng nửa phút, Thẩm Băng Đàn mới chậm rãi hỏi: “Tần tổng, anh gọi tôi có chuyện gì không?”
Vừa rồi Tần Hoài Sơ chỉ lo lắng cho an nguy của Thẩm Băng Đàn, lúc gọi điện cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này bị Thẩm Băng Đàm hỏi thì mới phát giác, anh tựa hồ có chút xúc động.